Hai mươi mấy tuổi, có thể luyện chế ra đan dược như thế ư?
Bọn họ thật sự không thế tin nổi, nhưng, sự thật đã bày ra trước mẳt, chuyện quan trọng đến như
thế, Lư Minh Nguyệt sẽ không nói dối, cũng chẳng dám nói dối!
“Là cậu ta thật Ư?”
Vẻ mặt Tô Trung Dương hết sức rung động, hoàn toàn không thể ngồi yên, đứng bật dậy, vẻ kinh hãi phủ kín mặt ông ta.
‘Thế nào, Tô Trung Dương, ông biết câu ta hả?”, Diệp Lễ Cuồng nhìn Tô Trung Dương, hỏi.
Bơi vì duyên Diệp Dao nên ông ta cực kỳ khó chịu với Tô Trung Dương, nên thậm chí lúc hỏi giọng nói cũng lạnh như băng.
“Đúng, đúng là tôi có biết!”, Tỏ Trung Dương bĩu môi, nhìn Diệp Lễ Cuồng thật lâu với sắc mặt hết sức kỳ quái.
Mười mấy phút trước thôi, Tô Trung Dương vừa mới tiếp xúc với Trần Bát Hoang.
Nhưng.
Nhưng chàng thanh niên đó đã đế lại cho ông ta một ấn tượng rất sâu, ông ta có thể không nhận ra được chắc?
“Trung Dương, bây giờ cậu ta đang ớ đâu?”, vừa nghe Tô Trung Dương nói mình quen biết người đó,
Phó Vĩnh Sinh lập tức kích động hỏi.
“Mau, mau liên lạc với cậu ta, gọi cậu ta đến đây!”
“Ặc…”
vẻ mặt Tô Trung Dương do dự, đột nhiên ông ta quỳ một chần trên đất, sắc mặt u ám:
“Môn chủ, thật xin lỗi, hắn… bị tôi đuổi đi rồi!”
“Ngu xuẩn!”, Diệp Lễ Cuồng ngày càng khó chịu, giọng điệu hung ác nói: “ông nói gì? ông lại đuối một đại sư đan dược đi? Tô Trung Dương, ông thật to gan!”
“Phó môn chủ…”
Tỏ Trung Môn nhìn thấy dáng vẻ người đó gầm thét đầy tức giận, ông ta cũng không hề vui, vì thế đã nói thẳng:
“Không phải tôi đuổi hắn đi, là con trai ông đấy, hôm nay là ông bảo tôi đi xử lý chuyện của Diệp Dao, cũng là hắn chém đứt một tay của con trai ông!”
“Cái… cái gì!”, vẻ mặt Diệp Lê Cuồng đông cứng, da mặt khẽ nhúc nhích: “ông có ý gì?”
“Nói đơn giản, hôm nay ở cửa Đan Môn, người kia xảy ra mâu thuẫn với con trai ông, cũng là người ông muốn tôi xử lý, chính là người luyện chế Thái Thanh Thần Đan!”, Tô Trung Dương biết, chuyện này mà không nói rõ ràng, e rằng ngay lập tức ông ta sẽ bị trục xuất khỏi Đan Môn.
Thản là Luyện Đan sư,
Ông ta rất rõ với tuổi tác và thủ đoạn của Trần Bát Hoang, luyện chế ra được đan dược cấp bậc Thái Thanh Thần Đan, điều này đại diện cho cái gì!
Thành tựu trong tương lai của Trần Bát Hoang nhất định đứng trên Phó Vĩnh Sinh, Diệp Lễ Cuồng và tất cả Luyện Đan sư!
Trách nhiệm như vậy ông ta không kham nổi!
Đồng thời,
Ông ta cũng hối hận rồi!
Hận không thế tát mình mấy cái bạt tai!
Mẹ kiếp!
Vậy mà lại đuối một đại sư đan dược đi?!
Mấu chốt là cái tên nhãi Trần Bát Hoang kia không chỉ có trình độ luyện đan cực cao, ngay cả thực lực tu võ cũng cao đến mức khiến người ta tức lộn ruột!