Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm!

ức Thư Huyên bị ném ra xa hơn mười mét, rơi mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

“Trần Nguyên Bình, tôi hỏi lại ông, so với Trần Bát Hoang mà ông nhắc đến, rốt cuộc tôi hay hắn mạnh hơn? Ai càng yêu nghiệt hơn ai?”, giọng Cổ Tinh Hoa cực kỳ chói tai và đầy ngông cuồng, cứ như một tên ma vương.

“Cậu…”, lúc này đây, Trần Nguyên Bình không nói nên lời, ông ta trợn trừng mắt, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, trông cực kỳ khó coi. Ông ta không còn đủ hơi sức để nói, chỉ cố hết sức cầm máu, chữa trị vết thương.

“Rầm!”

Cổ Tinh Hoa không cho Trần Nguyên Bình có cơ hội phản ứng, hắn vung tay tát mạnh vào mặt ông ta.

Phút chốc…

Trần Nguyên Bình ngã lăn ra đất, cứ như vừa bị sét đánh.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì Cổ Tinh Hoa đã giơ chân giẫm lẽn mặt ông ta, dùng sức dí xuống.

Vẻ mặt hắn cực kỳ hung ác và âm u: “Lão già kia, ông cảm thấy ông có tư cách để đánh giá tôi à? Có tư cách đánh đồng tôi với đám chó mèo ngoài kia sao?”

Toàn trường rơi vào yên tĩnh.

Cổ Tinh Hoa không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khiến tất cả mọi người giật mình kinh hoảng, kể cả Tử Vân Tử cũng thế.

Vốn dĩ…

Thân là viện trưởng, đáng lẽ ông ta nên ra tay, và ông ta cũng đã định ra tay.

Nhưng bây giờ…

Ông ta do dự và sợ hãi.

Thực lực của Cổ Tinh Hoa đã vượt xa một viện trưởng như ông ta, nếu bây giờ đi lên thì chẳng khác nào chịu chết.

ở nơi xa…

Trên ngọn cây, Âu Dã Tư Linh vẫn nắm chặt kiếm, không hề nhúc nhích. Không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì trên

khuôn mặt cô ta, hệt như một cái giếng tĩnh lặng. Cô ta chỉ lẳng lặng ở đó, quan sát tất cả.

Mái tóc nhẹ nhàng tung bay trong gió, như tiên nhân giữa trần thế, xinh đẹp và kiêu hãnh.

Tạm thời, cô ta chưa có ý định ra tay.

Dù em gái ruột đang ở đó, nhưng Âu Dã Tư Linh vẫn quyết định chờ thêm chút nữa, để đám gà con mới đến này trải nghiệm một phen cái gọi là sự tàn khốc của Côn Luân Hư, cũng như sự vô tình của học viện Vô Song.

Quảng trường lặng ngắt như tờ.

CỔ Tinh Hoa ra tay khiến mọi người cảm thấy rất hoảng sợ, có vài người vội vã rời đi, e ngại liên lụy đến mình.

“Lên, liều mạng với hắn!”, hốc mắt Lữ Đông Dã đỏ bừng, hắn ta siết chặt nắm đấm, lửa giận cuộn trào trong lòng ngực, tựa như dung nham đang không ngừng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.

“Đúng, liều mạng!

Mấy người Giang Hồ Hải, Hà Đồn cũng thế, bọn họ chỉ hận bản thân mình quá nhỏ yếu mà thôi.

Lúc này…

Bọn họ càng thêm khát khao thực lực.

Khát vọng…

Nếu như có tương lai, còn có cơ hội, bọn họ sẽ cố gắng gấp mười lần, gấp trăm lần, nghìn lần so với những người khác, mãi đến khi trở thành kẻ mạnh chân chính mới thôi!

Mấy người vận chuyển linh khí, ôm quyết tâm sẽ chết, cả bọn liều lĩnh…

Xông lên!

Âu Dã Thanh Vũ cũng thế.

“Tất… tất cả dừng tay!”

Đúng lúc này, Trần Nguyên Bình cố chịu đựng đau đớn dữ dội, khẽ quát lẽn một tiếng, ý muốn ngăn cản mọi người.

Nếu bọn họ ra tay lúc này, chắc chắn sẽ chết.

Hơn nữa sẽ chết rất thảm!

“Cậu CỔ, xem như… xem như tôi cầu xin cậu, tha cho bọn họ, có… có được không?”, kế đó, Trần Nguyên Bình lại một lần nữa khẩn cầu Cổ Tinh Hoa.

Trần Nguyên Bình cầu xin người khác rồi, đường đường là phó viện trưởng ngoại viện học viện Vô Song có thân phận cao quý. Đi ra ngoài ai cũng phải đối đãi thận trọng, nhưng hiện tại ông ta lại vứt thể diện và địa vị qua một bên, cúi người cầu xin Cổ Tinh Hoa!

Thấy vậy, Âu Dã Thanh Vũ, Lữ Đông Dã và những người khác vô cùng xúc động.

Đều tại bọn họ, tại bọn họ quá rác rưởi, quá nhỏ bé, nếu không sao có thể đến mức này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK