Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đợi tôi mười một năm là để cắt đứt nhân duyên phải khỏng, nếu phải, cô có thế ra tay rồi, có lẽ khỏng cần cỏ ra tay, đợi thêm nửa năm, thì thân tôi sẽ tàn tạ, đạo tiêu tan, tự nhiên sẽ chết”, Trần Đức hỏi, vẫn bình tĩnh, nhiều năm trôi qua, anh sớm đã chấp nhận tình trạng sức khỏe hiện giờ.

“Đúng”.

Ưng Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Là để cắt nhân duyên, vốn là ba năm, hiện giờ đã qua mười một năm, tôi nghĩ anh cũng sống đủ rồi, đúng không?”

“Có thể chết ở đây, cũng không hối tiếc”, Trần Đức cười nói.

Nơi này là nơi chỏn thản của Hiên Viên Anh Hùng, anh có thế chết ờ đây, chết trong tay Ưng Thanh Vũ, cũng coi như không uống đời này.

“Được”.

Vừa dứt lời, Ưng Thanh Vũ đã ra tay.

Trong cơ thế, thần lực Bất tử điểu sôi sục như thủy triều, trong đôi mắt trong veo xuất hiện ánh đỏ máu, phía sau ngưng tụ ra một đôi cánh màu đỏ, cô ta vận thần lực, trong tích tắc, bầu trời vốn u ám, lập tức như xuất hiện một đám mảy rực lửa, biến thành một vùng đỏ máu.

Nhiệt độ của không gian cũng bỏng tăng lên, trăm độ, ngàn độ, vạn độ…

Dưới sức nóng này, cơ thế Trần Đức bắt đầu chậm rãi tan chảy, giổng như đồng hóa lỏng, không ngừng nhỏ xuống, tan chảy.

Nỗi đau xuyên tim, ngay cả hừ mà Trần Đức cũng không hừ một tiếng.

Rất nhanh, Trần Đức chỉ còn lại một bộ khung xương.

Trong xương, nguyên thần ngồi thắng.

Nguyên thần đó như bị khiếm khuyết, giống như hóa thạch, bất động.

“Vù vù…”

Không gian cũng bị chạy ra từng lổ đen, khung xương của Trần Đức bắt đầu bị thiẻu hủy, thần thức tối tăm không ánh sáng cũng trở nên cứng nhắc.

Chưa đến nửa tiếng.

Ngay cả thần hồn cũng tan chảy hoàn toàn.

Mặt đất chí còn lại một vũng máu.

ưng Thanh Vũ cất bước chân đến trước vũng máu.

Lòng bàn tay ngưng tụ.

Vũng máu đó lập tức hội tụ lại, hóa thành hình bầu dục, giống như trứng đà điểu.

Trong quả trứng máu một điếm sáng mờ mờ lóe lên.

“Thần lực Bất tử điếu, không chỉ có lực hồi phục cực mạnh, chỗ cường mạch thực sự của huyết mạch tộc Bất Tử Điếu tôi nẵm ở sống lại sau mồi lần chết, ừm… cũng chính là niết bàn mà người đời hay nói, sống lại sau niết bàn, Trần Bát Hoang, có thế vượt qua hay không, phải xem tạo hóa của anh rồi”.

ưng Thanh Vũ nhẹ nhàng nói với quả trứng máu đó.

Đúng thế, ban đầu, cô ta thực sự ôm suy nghĩ cắt đứt nhân duyẽn đợi ở đây.

Chỉ là cùng với thời gian trôi, cô ta phát hiện, Trần Đức càng lâu không xuất hiện, thì cô ta lại càng nhớ.

Tinh yêu ở thế giới phàm tục, cô ta không quên được, cũng không cắt đứt được!

Cô ta có dự cảm, nếu thực sự giết Trần Đức, có lẽ sẽ trở thành chấp niệm của cô ta, trở thành nhân quả của cô ta.

Mười một năm trước, cô ta đã tiến vào Vô Lượng Tôn, mười một năm chờ đợi này, vì trong lòng nhung nhớ, bất an, dẫn đến cô ta vẳn chưa đột phá.

Cho đến vừa nãy, khoảnh khắc cỏ ta nhìn thấy Trần Đức, cảnh giới của cô ta mới buông lỏng, sắp bước vào cấp thần.

“Đông Bộ Châu sẽ xảy ra chuyện lớn, tôi đưa anh đến đó, hy vọng anh sẽ kịp”, Ưng Thanh Vũ đấy nhẹ một cái, hư không xuất hiện một vòng xoáy, quả trứng máu liền bay vào trong đó, nhanh chóng biến mất.

Cùng lúc đó, ở sâu trong rừng của Đông Bộ Châu, quả trứng máu trong hư không rơi xuống.

Như một quả bóng, lăn xuống theo sườn núi gập ghềnh.

Cuối cùng kẹt ớ một ngọn cây.

Nhìn từ xa giống như một quả trứng chim, tỏa ra ánh đỏ mờ mờ trong bóng tối, cùng với hào quang đỏ nối lên, nguyên khí xung quanh cũng lấy nó làm trung tâm, hội tụ lại.

Hết ngày này qua ngày khác, thu đến đông đi, tuyết lớn phủ một lớp trắng xóa lên rừng núi, giữ rừng núi, duy chỉ có quả trứng màu đỏ máu đó tỏa ra màu săc duy nhất.

‘Tôi… đang ờ đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK