Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Linh Diệu bước trên thảm, cảm nhận được bầu không khí đáng sợ xung quanh, vô cùng lo sợ, thậm chí còn không dám thớ mạnh!

Bốn trưởng lão và những người đi cùng cũng vậy, ai cũng cẩn thận dè dặt, phập phồng lo sợ, rất sợ xảy ra chuyện gì đó, hai người Hoa Linh Vy và Ấn An Sương vốn không sợ, nhưng khi vào đảy cũng hơi hoảng hốt, không tránh được, khí tức của những võ giá xung quanh quá mạnh, không phái là thứ mà bọn họ có thể chịu đựng được!

Trong số hàng chục, hàng trăm võ giá cảnh giới Thần Tôn đã có không ít ánh mắt tham lam, có ý xấu nhằm vào hai cô gái.

Trong lòng hai người căng thẳng, khó mà tường tượng được chuyện gì sẽ xảy ra khi rơi vào tay những người này.

“Chung Linh Diệu, môn chủ Tiêu Lỏi Môn, kính chào Chiếu Vương!”, đến giữa Thiên Điện, Chung Linh Diệu thi lẽ trước.

Những ngườỉ của Tiêu Lôi Môn phía sau ông ta cũng lần lượt thi lề.

“Gặp Chiếu Vương, hai con ranh các cô còn không quỳ xuống?”, Chung Lỉnh Diệu quay lại nhìn hai cỏ gái vẫn đang đứng thẳng._________________

Nói xong, ông ta liền giơ chân đạp về phía hai người bọn họ!

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịch!”

Liên tiếp bốn năm cú đạp, váy của bọn họ đã rách toạc, chân cháy máu, cơ thế xinh đẹp run rấy, nhưng bọn họ vẫn không quỳ xuống, cho dù cẳng chân đã bê bết máu còn nhìn thấy cả xương, bọn họ vẳn đứng!

“Môn chủ!”, Trịnh Nguyệt Tinh nhìn thấy vậy trong lòng đau xót, đứng lên ngăn cản: “Đừng đá nữa, cầu xin ông, tôi quỳ, tôi sẽ quỳ thay cho bọn họ!”

Lời vừa dứt.

Trịnh Nguyệt Tinh quỳ xuống về phía ưng Chiếu: “Chiếu Vương, xỉn cho chuộc tội, tôi là sư tôn của bọn họ, việc bọn họ làm, tôi không tránh khỏi trách nhiệm, tôi quỳ thay bọn họ, chỉ xin ngài để lại chút tôn nghiêm cho bọn họ!”

“Chiếu Vương, cầu xin ngài!’

Trịnh Nguyệt Tinh không chỉ quỳ xuống, còn dập đầu!

“Bụp!”

“Bụpr

“Bụp!1

Hết cái này đến cái khác, mổỉ một cái dập đầu, mặt đất lại lún xuống, xuất hiện những vết nứt, ấn đường rướm máu, nhìn thấy mà đau lòng.

“Sư tôn!”

“Sư Tôn không cần!”

Sắc mặt Hoa Linh Vy và Ấn An Sương liền thay đổi, hai cô gái gần như cùng lúc rơi lệ, hai mắt đỏ ứng.

“Nhị trưởng lão, bà làm cái gì vậy?!”, Chung Linh Diệu đầy phẫn nộ: “Đây là địa bàn của Chiếu Vương, bà dập đầu thì dập đầu, sao lại làm hỏng cả mặt sàn?!”

Trịnh Nguyệt Tinh không quan tâm đến bọn họ, vẫn tiếp tục dập đầu.

“Chiếu Vương, cầu xin ngài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK