Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con cháu của những người như thế…. Thì làm sao mà biết được tình nghĩa của tôi với Hoang Thiên Vương mà nói?”

Chu Long xem trọng Trần Đức như thế, không chí vì thiên phú của anh. Bàn về cao thủ, trên đời này vẫn còn rất nhiều người thiên phú trác tuyệt, nhưng chẳng có mấy ai nhận được sự tán dương của ông ta.

Điều ông ta thích hơn cả, chính là tính cách của Trần Bát Hoang.

Bao che khuyết điếm, không màng sống chết!

Chu Long cũng là người như thế, trước kia là như vậy, bây giờ cũng thế, nếu có tương lai, cũng sẽ không thay đổi!

Vì thế.

Dù Trần Bát Hoang đã chết, thì những thứ ông ta muốn bảo vệ vẫn vậy, trước sau như một!

Huống chi… ông ta nghĩ rằng Trần Bát Hoang không thể chết dễ dàng như thế được, trông anh không giống một người đoản mệnh, đến tận lúc này, trong lòng ỏng ta vẫn còn mong chờ.

Tuy rằng sự chờ mong đó không được thực tế cho lắm, xác suất có thể nói là bằng không.

Hai người bình thản nói chuyện khiến một số người đứng xem, ghi lại lịch sử của Vân Tiêu giới rung động!

Chu Long và Chu Thiên Nguyên, không ngờ tổ tiên của họ lại… Lại cùng một dòng họ!

Trong đoạn đối thoại, chẳng khó để nhận ra

nhiều năm trước, tổ tiên Chu Thiên Nguyên đánh được cả mảnh đất Trung Châu, sau đó tính kế giết hại một cao thủ Thánh Vương!

Mà tố tiên Chu Long đã ngăn lái

Vì thế nên họ mới rời khỏi Trung Châu.

Một đám võ giả ghi lại lịch sử múa bút thành văn, ghi lại chuyện này cùng với đoạn đối thoại của hai người, cũng như suy đoán của bản thân mình lại.

“Ha ha, ngu ngốc…”

Chu Thiên Nguyên cười lạnh, ông ta không cảm thấy tố tiên mình có bất kỳ vấn đề gì, làm người thì phải biết thời biết thế.

“Nguyên Đế, cần gì phải lắm lời với một kẻ sắp chết”.

Hoàng đế hoàng triều Hổn Nguyên, Thân Đồ Nghĩa thản nhiên nói: “Trực tiếp phá vỡ đại trận đó, giết người, cho ông ta biết thế nào là tình nghĩa, thế nào là thức thời”.

“Cũng đúng nhỉ”.

Chu Thiên Nguyên cười ha hả nói, ông ta hoàn toàn không hề lo ngại về những kẻ ghi chép lịch sử

Vân Tiêu giới xung quanh.

Một trận thắng, trên sách sử chính thống sẽ không bao giờ xuất hiện câu chuyện tổ tiên ông ta bội tình bạc nghĩa, lấy oán trả ơn.

Lịch sử, mãi mãi được viết bởi người thắng.

“Đệ Ngũ Vệ Đông!”

Đột nhiên.

Trên đài Điểm Tướng.

Đệ Ngũ Vân Yên trở nên kích động, ánh mắt rưng rưng hét lớn: “Nếu ông còn chút lương tâm thì hãy thả anh tôi ra, bao nhiêu năm qua, anh ấy đã lập bao nhiêu công lao cho tộc Đệ Ngũ, nào có ít đâu?”

“Sao nào Đệ Ngũ Vân Yên, đau lòng hả?”

Đệ Ngũ Vệ Đông cười lạnh, trong tay ông ta đột ngột xuất hiện một cây roi dài, đánh thẳng vào người Đệ Ngũ Hiên.

Một roi đánh xuống, cá người Đệ Ngũ Hiên run rẩy dữ dội như bị điện giật, miệng sùi bọt mép, ánh mắt đầy dữ tợn, đau đớn gầm khẽ.

“Anh!1

Mặt Đệ Ngũ Vân Yên trắng bệch, như được bôi một lớp sơn trắng, còn tái nhợt hơn cả người chết, như muốn lao tới.

Âu Dã Tư Linh, Hoa Linh Vy, Ấn An Sương, Diêu Mộng Vũ đều nhanh tay lẹ mắt giữ lấy bà.

“Ồ?”

Đệ Ngũ Vệ Đông khẽ cười: “Thế nào, Đệ Ngũ Vân Yên, bây giờ thì cô đau lòng rồi hả?”

Khi ông ta nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK