Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụ nữ cũng phải dựa vào thực lực mới có thế đạt được, Hạ Lương Xuyên hắn ta ở trước mặt sở Hiên, cái gì cũng không phải, một trời một đất, so sánh thế nào?

Chẳng những hắn ta không biểu hiện ra bất mãn, mà còn phải tâng bốc Sở Hiên.

Dù sao,

Chỉ cần Sở Hiên nói mấy lời hay ho ở học viện Đạo Vận, có lẽ hẳn ta có thể từ đệ tử dự bị tấn thăng thành đệ tử chính thức trong học cung Đạo Vận.

Chênh lệch giữa hai người tương đối lớn.

Vân Tịch Dao khẽ run rấy, nhìn về phía Sở Hiên, không qua đó, vốn dĩ dự định sau khi báo cáo xong, cô ta sẽ đến chỗ Trần Bát Hoang.

“Em gái Tịch Dao!”, Hạ Lương Xuyên nhìn thấy Vân Tịch Dao chẳng có bất kỳ hành động nào, không khỏi lên tiếng: “Anh Sờ gọi em đấy, chỗ trống bên cạnh anh ta chính là đế cho em, vinh dự như vậy, cả đảo Định Thiên ngoại trừ thánh chủ ra cũng chỉ có em thôi, mau đi đi!”

“Tịch Dao”, Vân Diệp cũng có ý làm mối cho hai người, ông ta nói: “Sở Hiên và lão Cát hiếm lằm mới đến một lần, hôm nay đừng đi đâu, ờ lại đây, chuyện bên ngoài giao cho Lương Xuyên đi chào hỏi”.

“Được rồi…”

Vân Tịch Dao không có quá nhiều kháng cự, cô ta rất rõ ràng, Sớ Hiên đưa ra lời mời, thời điếm này nếu cô ta từ chối, ngược lại chạy về phía bên Trần Bát Hoang, 100% sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho anh.

Mặc dù Trần Bát Hoang nghịch thiên, yêu nghiệt.

Nhưng,

Nhân vật như sở Hiên, lão Cát vẵn là người anh không đắc tội nổi.

Đừng nói sở Hiên,

Dù là nô bộc của sở Hiên cũng mạnh đến đòi mạng.

Vản Tịch Dao bất đắc dĩ đi đến vị trí bên cạnh Sờ Hiên và ngồi xuống, một làn gió thơm xông vào mũi, sớ Hiên không nhịn được hít sâu một hơi, mà ánh mắt kia lại nhìn chằm chằm vào nơi tròn trịa của Vân Tịch Dao, mất một lúc lâu mới dời mẳt, trong lòng đã chuẩn bị nghĩ cách bắt cô ta vào tay.

Đối với tất cả những chuyện xảy ra này, Trần Đức cũng không chú ý đến, lúc này anh đang nhắm mắt điều chỉnh trạng thái, sẵn sàng lấy đi kích Định Thiên.

Lúc này, đệ tử trung tâm, trưởng lão của đảo Định Thiên và từng võ giả được sàng lọc từ ngoại giới từ xa đến, nối đuõi đi vào.

Vừa bắt đầu, một vài kẻ tự phụ muốn ngồi vị trí tốt, nhưng bị thần uy của kích Định Thiên ép cho liên tục ho ra máu, thụt lùi, đừng nói là vị trí trong khoảng cách gần, ngay cả vị trí có thế ngồi xuống cũng không có!

Rất nhanh,

Hơn một ngàn vị trí bị chiếm hết, những người còn lại chỉ có thế đứng đằng sau vây xem.

“ĐM, nhanh như vậy sao?”

Trong đám người, một người mặc áo gai vải thô, bên hông cài một con dao bếp, ánh mắt không ngừng đảo: “Mẹ nó, phải nghĩ cách tìm một vị trí ngồi thôi”.

Tên này rất mập, chí ít nặng 150 cân, tròn vo, trên mặt từ đầu đến cuối mang theo nụ cười, mât nhìn xung quanh.

Người này,

Không ai khác chính là Tu La Tử đến từ tộc Tu La, hắn ta chính là người đã giúp đỡ Trần Đức lúc ở đảo Khốn Long!

Cảnh giới hắn ta không cao lắm,

Trong một đám người này được xem như là yếu kém, hân ta nghiêng đầu nhìn xung quanh.

“ơ, anh Trần?”, rất nhanh, anh ta liền nhìn thấy Trần Đức đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn ta chạy nhanh như một làn khói, giống như một quả bóng lăn tròn: “Anh Trần, cuối cùng tôi đã tìm thấy anh rồi, tên nhãi nhà anh, sao lại có thế biến mất tăm mất tích chứ”.

“Tu La Tử?”

Mở mắt ra, nhìn thấy tên nhãỉ trước mát, Trần Đức không khỏi bật cười: “Sao anh cũng đến đây? Lâu rồi không gặp, khỏe không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK