Không ngờ, ‘bản thản’ trước mắt lại… lại học được?
“Ầm!’
Trần Đức bán sao giơ tay lên, tấn công một chưởng về phía trước, không gian bốn phương tám hướng trực tiếp bị một chưởng đó khóa chặt hình thành vòng cấm, kể cả Trần Đức muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.
Trần Đức chỉ có thể dùng Thiẽn Bình Ấn, Trấn Lôi Ấn đi nghênh đón.
Nhưng cảnh tượng khiến lòng người kinh hãi đã xuất hiện, khoảnh khắc Thiên Bình Ấn, Trấn Lôi Ấn và Nhân Vương Ấn tiếp xúc nhau, lại bổng tan vỡ, biến mất!
Đối diện với Nhân Vương Ấn, hai ấn đầu tiên Thiên Bình và Trấn Lôi lại không chịu nổi một đòn như vậy, giống như con kiến đối diện với con voi, vốn không cùng một đắng cấp.
Trong phút chốc, Trân Đức bị thương nặng, mỗi một phân trên cơ thể đều nhuốm máu tươi, hai tay máu thịt lẳn lộn, còn nhìn thấy cá xương cốt.
Một đòn Nhân Vương Ấn, trực tiếp đánh anh bị thương nặng, suýt chết!
Lúc này Trần Đức bản sao cũng dừng tay, đứng trước mặt anh như cọc gổ, giống như kẻ chiến thảng đứng trước kẻ bại trận, ngạo nghề cúi nhìn
anh.
“Mẹ kiếp… cầu xin mày có thế đừng ăn gian thế được không?”
Trần Đức bĩu môi, bò lẽn từ mặt đất một cách khó khăn, đi đến phía trước núi cấn, hái một cây nhân sâm vạn năm, trực tiếp nhét vào miệng.
Trần Đức nhai nhân sâm như nhai cà rốt, cùng với cây nhân sâm vạn nảm xuống bụng, thương tích của anh cũng có chuyển biến tốt.
Anh vừa ăn, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm bản sao, sau khi thấy đối phương không ra tay nữa, mới thở ra nhẹ nhõm.
Tuy sau khi ăn nhân sâm, thương tích hồi phục được một chút, nhưng cũng chí có một chút đỏ thôi.
Thiên tài địa bảo chưa từng trải qua tỏi luyện, thì không thể phát huy toàn bộ hiệu quả, mặc dù là nhân sâm vạn năm, cũng không thế khiến anh hồi phục nhanh chóng, đạt đến mức có thể chiến đấu tiếp!
Anh đứng lên, tìm được một số loại dược liệu từ trẽn núi, lại dùng đỉnh Long Văn làm đỉnh luyện thuốc, bắt đầu luyện đan, ba ngày trôi qua, mười ba viẽn đan dược màu tím ra lò.
Trần Đức cất mười viên đi, đặt ba viên đan dược còn lại vào miệng, sau khi đan dược vào miệng, trong tích tắc, thương tích của Trần Đức bắt đầu hồi phục với tốc độ kinh người, chưa đến mười phút, lại trở nên mạnh như rồng như hổ.
“Sướng!”
Trần Đức hoạt động gân cốt, không hố là dược liệu vạn năm, hiệu quả kết hợp với nhau đúng là kinh người, đan dược mà anh chế luyện, tên là Bạch Ngọc Xích Dương Đan, đan dược Huyền Giai cấp trung, chủ yếu dùng đế hồi phục thương tích.
Hiệu quả của đan dược này giống với Sinh Túy Dẫn Linh đan mà anh luyện khi còn ở Côn Luân Hư, chí cần không chết, đan điền, kim đan chưa bị hủy, uống một viên, thương tích có thể hồi phục ngay tức khắc.
Nhưng Sinh Túy Dẫn Linh đan chỉ có thế dùng cho võ giá cảnh giới Linh Hải trớ xuống.
Còn Bách Ngọc Xích Dương Đan có thế dùng cho Địa Tôn giả!
Hơn nữa, đối với võ giả thuộc tính hỏa, thì càng có hiệu quả!
Trong năm phút ngắn ngủi, tất cả thương tích
của Trần Đức đã liền lại lành lặn, đúng trong lúc đó, Trần Đức bản sao vốn không động đậy lại phát động tấn công, hội tụ Nhân Vương Ấn giáng về phía anh.
“Vãi!”
Trần Đức mắng một tiếng, cũng không cần nghĩ, lập tức xông lên nghênh đón với sức chiến đấu đính cao, đồng thời, cũng bât đầu lĩnh ngộ Nhân Vương Ấn mà bán sao thi triển.
Lại mười ngày trôi qua, trong vùng trời nhỏ bé, hai bóng hình chiến đấu với nhau bằng Nhân Vương Tam Ấn, đánh trả nhau liên hồi.
Trong mười ngày, Trần Đức bị thương đến hàng ngàn hàng vạn lần, thương nặng trăm lần, cuối cùng hoàn toàn nắm vững được Nhân Vương Ấn, có thế chiến đấu bình đẳng với đối phương!
Cũng đúng vào ngày này…
Trần Đức bán sao lại xảy ra biến hóa, bắt đầu thi triển ra ấn thứ tư!