Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự thật chứng minh, sự biến thái của Trần Bát Hoang đã vượt xa tưởng tượng và sự đoán của cô ta!

Lấy được kích Định Thiên, với Trần Bát Hoang mà nói thì cũng khỏng phải là chuyện không tưởng.

Trong lòng Vân Tịch Dao có chút chờ mong.

Đương nhiên…

Trẽn thực tế, vẫn còn một nguyên nhân quan trọng nữa khiến cô ta không giết Trần Đức ở Vân Tiêu giới.

Đó là cô ta…

Chẳng hiểu tại sao lại có chút rung động với kẻ bá đạo và đầy kiên cường này?

Trước đó cô ta không hề phát hiện ra sự rung động này, sau khi trở lại đảo Định Thiên thì nó mới ngày càng rõ rệt, cũng vì lý do đỏ, nên hôm nay khi nhìn thấy Trần Đức, cô ta mới vui vẻ và xúc động như thế.

Chỉ là, cô ta chưa thế bày tỏ lòng mình được.

Trần Đức yêu nghiệt thật đó, nhưng anh vằn chưa nhận được sự tán thành của bố cô ta.

ừm.

Bố cô ta cũng chính là đảo chủ của đảo Định Thiên, cũng là thánh chủ.

Vân Diệp!

“Này Tịch Dao, em đặt hy vọng quá cao vào anh Trần rồi, thần kích Định Thiên đã nằm trên đảo Định Thiên chúng ta ba vạn năm, trong suốt ba vạn năm qua, không có một người nào đủ sức mang nó đi”, cuối cùng Hạ Lương Xuyên cũng tìm được cơ hội chẹn miệng vào, thản nhiên cười nói: “Anh Trần chỉ là một võ giả Cố Bản mà muốn lấy được nó, khụ… Đừng trách tôi nói thẳng, Tịch Dao à, em hơi ảo tưởng quá rồi”.

“Có lẽ thế…”, giọng Vân Tịch Dao có chút hụt hẫng.

Nói là nói chỉ cần khí linh tán thành, thì người thường cũng có thế tới gần.

Nhưng vấn đề là…

Sao khí linh lại có thế chấp nhận một người thường được?

Trần Bát Hoang có yêu nghiệt, nhưng hy vọng vẩn nằm ở một nơi rất xa.

“Có thể lấy được hay không thì tới lúc đó sẽ biết”, Trần Đức liếc nhìn Hạ Lương Xuyên thật lâu, vẫn không nhiều lời.

“Các vị!”

Đúng lúc này, trong cung Định Thiên có bốn người bước ra, hai thanh niên, một ông lão và một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên đó ăn mặc khá giống Hạ Lương Xuyên, đều có thêu một loại thú, ông ta không phải ai xa lạ, chính là thánh chủ đảo Định Thiên, Vân Diệp.

ông lão kia sóng vai đỉ cùng Vân Diệp, mặc chiếc áo bào mộc mạc, trông không khác gì người địa cầu đâu đó sáu mươi tuối, tạo cảm giác tuổi già, nhưng hơi thở lại vô cùng mạnh mẽ, khiến con người ta không thể nhìn thấu, vạt áo bào có thêu hai chữ “Đạo Vận”, hình thêu đó như một bức tranh, trông rất bắt mắt.

Hai thanh niên kia cũng vậy, áo bào trên người cũng có hình thêu “Đạo Vận”, cũng rất hút mắt.

Hơn một trăm người đang đi tới trông thấy hai chữ đó đều cảm thấy kinh hãi, cuối cùng mọi người cũng biết được Vân Diệp đang đón tiếp người nào.

Học cung Đạo Vận!

Dù họ đã là tông chủ, giáo chủ, thánh chủ, trưởng lão hay thái thượng trưởng lão thì đều có khao khát được bước vào học cung Đạo Vận!

Hình thêu đó, chỉ có người của học cung Đạo Vận được dùng!

Chỉ là một hình thêu nho nhỏ, lại ấn giấu huyền cơ, có đặc điếm nhận biết nổi bật, ngoài học cung Đạo Vận, thì chẳng một ai nào có thể làm giả, người thường có thêu ra bức hình đó, thì cũng không thêu ra được thần thái đó.

“Ra mắt thánh chủ!”

“Vản thánh chủ, đã lâu không gặp!”

Hơn một trăm người lên tiếng chào hỏi, không khí hết sức nóng bỏng.

Vân Diệp đảo mằt nhìn những cao thủ đang đứng giữa sân, khá là hài lòng với sự có mặt của bọn họ, nhưng khi ánh mắt ông ta lướt qua Trần Đức thì lại thoáng sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK