Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Đồ Lâm cười lớn, cười ra cả nước mắt, vô cùng sảng khoái, lau vết máu trên mặt, tanh máu, gào thét: “Ngông cuồng đi, ha ha, mày ngông cuồng tiếp đi, đồ tạp chủng đáng chết, tao xem hôm nay mày có lý do gì để sống tiếp, ha ha!”

“ĐỒ tạp chủng, chẳng phải mày muốn phế tao à? Lại đây, phế tao thử xem?”

Giữa đám đông, Bạch Lan Tiên cười âm hiểm, cực kỳ cuồng vọng.

Cùng lúc đó, mấy chục võ giả đứng ra đã cất bước chân, bước từng bước, bắt đầu ép gần Trần

Đức, sát ý càng lúc càng mãnh liệt, sắc bén, khí tức điên cuồng sôi sục trực tiếp phong tỏa chặt cả không gian, bao trùm Trần Đức, Trình Lực lại thản nhiên ung dung chứng kiến tất cả.

Hắn ta có thế không cần ra tay, tại sao lại không vui chứ?

“Ha..

Trần Đức cười lạnh lùng thản nhiên: “Hai người đúng là không biết xấu hổ, thực sự cho rằng tìm được một chỗ dựa rất lợi hại, rất mạnh hả? Nếu các người đã tự tin như vậy, tôi sẽ giết chỗ dựa của các người”.

“Giết? Ha ha…”

Tư Đồ Lâm cười lớn, cười đến mức phun ra máu, cho dù bị thương nặng, cũng không nhịn được cười lớn, suýt nữa không thở nổi, cười đến chết ngất, chỉ vào Trần Đức, vai run run: “Mẹ kiếp, Trần Bát Hoang, mày muốn tao cười chết hả? Xin mày biết xấu hổ chút đi, được không?”

“Ha ha, tên nhóc này mẳc chứng hoang tưởng, thần kinh rồi phải không!”

Mấy chục vị Thánh Nhân, Bán Thánh bao vây Trần Đức cũng bật cười, vẻ mặt đầy khinh thường, chế nhạo, thương hại nhìn chằm chằm Trần Đức,

nghi ngờ nghiêm trọng có phải đầu óc anh có vấn đề, là tên ngốc thực sự không, nếu không phải, sao lại nói ra những lời cực kỳ ngu dốt ảo tưởng rút não như vậy?

“Với bộ dạng này của mày còn muốn giết chúng tao, giết cái đầu mày!”

“Gia tộc Đệ Ngũ tao có kẻ đầu óc có vấn đề như này, đúng là mất hết mặt mũi!”

“Nào nào nào, Trần Bát Hoang, xin mày giết tao đi!”

Đối diện với sự chế nhạo của bọn họ, Trần Đức không thể hiện gì, đang định ra tay, đột nhiên, trong đầu vang lên giọng của Lỉnh Lung: “Đừng ra tay, để họ giết anh”.

“ừm?”

Trần Đức thấy kỳ lạ: “Tại sao?”

“Còn nhớ trước khi anh đột phá, tôi đã nói sau khi anh đột phá sẽ còn có cơ duyên không?”

Linh Lung nói: “Cơ duyên này là đỉnh Long Văn, thời cơ đã đến, hôm nay, anh có thể kết hợp ăn ý hoàn toàn với đỉnh Long Văn, nhưng muốn kết hợp

với nó, buộc phải chết một lần trước, có nghĩa là chết giả một lần, chỉ giữ lại thần thức tiến vào trong đó, bên trong có nguyên khí hỗn đỗn đợi anh luyện hóa!”

“Nguyên khí hỗn độn, đó là thứ gì?”

“Kiểu giống như linh tinh, nhưng lợi hại hơn lỉnh tinh gấp vạn lần, hấp thụ nó, thực lực của anh có thế tăng lên”.

Linh Lung giải thích nói: “Tóm lại nó là thứ rất tốt, năm đó vì nó, bản cô nương suýt nữa mất mạng đấy, chỉ đáng tiếc, đám người đó làm tôi bị thương quá nặng, không dám tiến sâu vào trong đỉnh Long Văn, nếu không sẽ bị đỉnh Long Văn nuốt chửng”.

“Được…”

Trần Đức hơi nghi ngờ: “Nhưng nếu tôi bị thương nặng cũng sẽ bị nó nuốt chửng phải không?”

“Anh Trần, anh khác với người khác, anh có bị thương nặng đến mấy, có thần lực Bất Tử Điểu, cũng có thể nhanh chóng hồi phục, chỉ cần hồi phục đến một mức độ nào đó, tiến vào bên trong sẽ không sao”.

Linh Lung giải thích nói.

“Được, có thế thử xem”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK