Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Trần Đức rét lạnh.

“Tên đó muốn tự nổ!”, lão Yêu Hoàng nhắc nhở: “Bọn họ muốn cưỡng ép xông ra!”

“Nhìn ra rồi, nhưng… đây là hắn muốn dùng mạng giúp hai Thần khác chạy trốn?”, Trần Đức có chút nghi ngờ.

“Sao có thể, nhất định là hai Thần còn lại muốn bảo vệ thần thức của hắn”, lão Yêu Hoàng nói ra chân tướng, ông ta kiến thức rộng, liếc mắt liền thấy manh mối, Hy Lăng và Đạo Thư lại đang chuẩn bị vận chuyển nguyên khí.

“Vậy sao? Nếu như vậy, hai người bọn họ chắc không thể quá phân tâm đúng chứ? Đã thế…”, Trần Đức nói nhỏ.

Giữa lúc nói chuyện,

Anh lại hành động!

Hiện thân từ trong bóng tối, chủ động ra tay với Hy Lăng và Đạo Thư, bốn loại lực lượng thời gian không gian, thái âm thái dương đồng thời bắn về phía bon ho.

“Lão Yêu Hoàng, tôi mượn dùng sức mạnh của ông một chút!”

“Được!”

Chớp mắt, trong cơ thể Trần Đức, một luồng khí tức của Yêu Hoàng tăng lên nở rộ, sức chiến đấu của anh lại một lần nữa đề thăng một bậc, hai quả đấm như búa trời, đồng thời đập về phía hai người!

Hy Lăng và Đạo Thư kinh hãi.

Trần Đức lại một lần nữa nữa đề thăng đột ngột khiến bọn họ cảm thấy kinh hãi, vội vàng đưa ra phản kích.

Nhưng,

Trần Đức đã biến mất, trật tự không gian hiện lên, trước mặt Trần Đức xuất hiện từng không gian mặt kính, chuyển dời công kích của hai người, khúc xạ đến chỗ khác, bản thân anh trong nháy mắt đã gần hai người trong gang tấc, quả đấm siêu khỏe giáng xuống.

‘Ầm!

II

“Phụt!”

Tiếng nổ vang kịch liệt và âm thanh máu tươi nớ rộ cùng vang lên, rõ ràng có thể thấy, quả đấm của Trần Đức đồng thời đánh xuyên qua ngực hai người, hai người lộ xương trắng, lỗ màu máu đang nhỏ tí tách.

Hai người Hy Lăng và Đạo Thư đang vận chuyến quy luật, bảo vệ nguyên thần Bạch Lăng, không thể quá phân tâm.

Mà Trần Đức lại được tăng cường.

Hết đợt này đến đợt khác, hai Thần đã bị thương!

Hơn nữa,

Trần Đức cũng tương đối quả quyết, nhân lúc anh ta bệnh liền lấy mạng, liên tục oanh tạc điên cuồng, Nhân Vương Tam Ấn, Bát Hoang Ấn, Tự Tại Thần Ma Thân cùng thi triển, trong tay dùng thanh khí bản nguyên ngưng tụ ra một thanh kiếm, kiếm đạo phập phồng ác liệt, võ kỹ kiếm linh huyễn tuôn ra, trong thần hồn, một chữ ‘Vạn’ xuất hiện, Vạn Tự Thiên Âm!

Trần Đức chưa bao giờ liều mạng như vậy,

Anh gần như thi triển toàn bộ võ kỹ mình nắm giữ, tư thế sẵn sàng, đồng thời thúc giục thời gian không gian, thái âm thái dương, thử học da người Bát Thần hợp nhất thái dương và thái âm, ngưng tụ ra khí hỗn độn hồng mông, may mắn là anh đã thành công.

Nhiều loại võ kỹ và thần lực chí cường đồng loạt giáng xuống.

Không gian ba người bọn họ hoàn toàn hủy diệt, vỡ vụn, ý trí bá đạo và lực đạo khủng khiếp của Trần Đức lan tràn rạo rực, hai người Hy Lăng và Đạo Thư cố gắng phòng ngự, lúc này vẫn bị hao tổn, nửa bên đầu Đạo Thư bị Nhân Vương Tam Ấn, Bạch Hoàng Ấn, Tự Tại Thần Ma Thân đánh cho nát vụn, toàn bộ cánh tay bên vai phải của Hy Lăng bị một kiếm của Trần Đức, cộng thêm khí hỗn độn thần mông cắt rời, hóa thành máu!

Hai vị Thần!

Bị Trần Đức đánh cho trọng thương!

Cơ thế hai người không còn lành lặn, không thể hồi phục, vết thương khiến người ta chấn động!

Từ khi tiến vào cấp Thần, bọn họ chưa từng trải qua tổn thương như vậy!

“Đánh đẹp lắm!”, lão Yêu Hoàng phấn chấn, cảm giác đánh cho Thần bị thương nặng thật quá đã!!!

Mặc dù là Trần Đức đánh, nhưng trong đó cũng có phần của ông ta, không phải sao?

Hai người Hy Lăng và Đạo Thư lúc này toàn thân bị máu tươi nhuộm đỏ, đó là máu Thần của bọn họ, hồng mang lóe lên, đạo văn lưu chuyển, cực kỳ thần dị, máu tươi của Thần đối với tu sĩ bình thường mà nói cũng là chí bão trong chí bảo, lúc này lại đang trôi lơ lửng trên không trung.

Cũng do không gian đặc thù này, điện Trấn Thần hùng mạnh, nếu không thì một giọt máu của bọn họ cũng đủ để xuyên thủng thời không.

Vào lúc Trần Đức lại muốn thừa thắng truy kích,

Bỗng nhiên.

Một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi bỗng nhiên truyền đến trong lòng Trần Đức.

Anh quay đầu lại,

Cơ thể Bạch Lăng lúc này không ngừng ngọ nguậy.

Anh ta muốn tự bạo!

Mặc dù anh ta bây giờ đã bị thương nghiêm trọng, hai tấm da người Bát Thần đang ép anh ta, gần như là nghiền ép, nhưng anh ta vẫn tranh thủ thời gian, lập tức tự bạo!

Trần Đức sợ hãi, trong nháy mắt chạy trốn thật xa.

Đồng thời,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK