Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Vô Minh đang cầu xin, đường đường là môn chủ của Vô Song Môn, đệ nhất tông môn Côn Luân Hư, lão cũng chỉ có thể cầu xin Trần Đức!

Trần Đức không nói gì, giơ một bàn tay lên, trực tiếp đập xuống.

“Bành!”

Cơ thế Nhạc Trường Phong cứng đờ, chỉ thấy mình sâp chết, nhưng sau nổi sợ hãi, bổng phát hiện ông ta vẫn còn sống.

Thực sự vẫn sống sờ sờ, nhưng thực lực của ông ta đã biến mất hoàn toàn, kỳ kinh bát mạch, linh hải kim đan trong cơ thể đều bị hủy!

Tu vi, cảnh giới, sự cố gắng trong hai ba trăm năm bị hủy hoàn toàn trong chốc lát!

Khóe mắt, 16 mũi của Nhạc Trường Phong chảy máu tươi cùng một lúc, ông ta quỵ phục dưới đất, cả người run rấy, trong lòng sợ hãi và tuyệt vọng.

Tu vi hai ba trăm năm bị hủy trong chốc lát, chỉ vì một suy nghĩ sai lầm!

Ông ta hối hận, vô cùng vô cùng hối hận, hận không nên giậu đố bìm leo!

Hổi hận không nên vào thời khắc quan trọng lạỉ đứng ra nói những lời ngu ngốc hơn cả kẻ ngốc!

Biết thế này thì đã chắng làm!

Nhưng đáng tiếc, tất cả đã xảy ra.

“Bát Hoang, cảm ơn cậu…”, Ngụy Vô Minh cảm kích, bất kế thế nào, Nhạc Trường Phong cũng không chết.

Còn về linh hải biến mất, kim đan nứt vỡ, biến thành phế nhản, nói đến cùng cũng là do ông ta chuốc lấy, những thiên tài địa bảo đó đã tặng đi rồi, cho dù Trần Đức là phế nhân thì cũng tuyệt đối không lý nào đòi lại.

Ấy vậy mà ông ta lại đi đòi, ở nơi tàn khốc như Côn Luân Hư, đổi lại là bất kỳ người nào, Nhạc Trường Phong cũng sẽ phải chết giống Đinh Nghi.

Khóe mắt, 16 mũi của Nhạc Trường Phong chảy máu tươi cùng một lúc, ông ta quỵ phục dưới đất, cả người run rấy, trong lòng sợ hãi và tuyệt vọng.

Tu vi hai ba trăm năm bị hủy trong chốc lát, chỉ vì một suy nghĩ sai lầm!

Ông ta hối hận, vô cùng vô cùng hối hận, hận không nên giậu đố bìm leo!

Hổi hận không nên vào thời khắc quan trọng lạỉ đứng ra nói những lời ngu ngốc hơn cả kẻ ngốc!

Biết thế này thì đã chắng làm!

Nhưng đáng tiếc, tất cả đã xảy ra.

“Bát Hoang, cảm ơn cậu…”, Ngụy Vô Minh cảm kích, bất kế thế nào, Nhạc Trường Phong cũng không chết.

Còn về linh hải biến mất, kim đan nứt vỡ, biến thành phế nhản, nói đến cùng cũng là do ông ta chuốc lấy, những thiên tài địa bảo đó đã tặng đi rồi, cho dù Trần Đức là phế nhân thì cũng tuyệt đối không lý nào đòi lại.

Ấy vậy mà ông ta lại đi đòi, ở nơi tàn khốc như Côn Luân Hư, đổi lại là bất kỳ người nào, Nhạc Trường Phong cũng sẽ phải chết giống Đinh Nghi.

Gặp phải Trần Bát Hoang, ít nhất vẫn còn cái mạng, không phải sao?

“Ngụy Vô Minh, ông không cần như vậy, tôi có thể đi đến bước này, vân phải cảm ơn ông, sau này nếu ông có chuyện gì, Trần Bát Hoang tôi cũng sẽ cố hết sức giúp ông một lần”, Trần Đức chuyến ánh mắt sang Ngụy Vô Minh, nói với giọng ôn hòa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK