Nhưng Trần Đức căn bản không quan tâm ông ta.
“Một người tốt sao có thế như vậy?”, trong lòng Hồn Châu tự nhủ, mới đầu ấn tượng Trần Đức cho ông ta cực kỳ trầm ốn, cực kỳ chững chạc, thậm chí có thế buông tha mười triệu cân nguyên thạch, nửa bán nửa tặng quả Huyết Ngọc Tử Hải cho ông ta, bây giờ sao lại biến thành như vậy?
Nhất thời, Hồn Châu hoài nghi bản thân có phải nhìn nhầm người không, quả Huyết Ngọc Tử Hải cho ông ta không phải lý do gì khác, mà là tên nhãi này quá ngốc? Rõ ràng Vạn Cửu Khung khích tướng như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra?
Vạn Cửu Khung thấy dáng vẻ Trần Đức cao hứng đến hư rồi.
Phải,
Phép khích tưởng của ông ta là mánh khóe nhỏ, tâm tư cũng rất rõ ràng.
Nhưng dựa vào mánh khóe dễ dàng nhìn thấy, người người đều hiếu, ở Thiên Tự Các này không biết đã thắng được bao nhiêu nguyên thạch.
Tại sao?
Đây chính là lòng người!
Thắng muốn thắng nữa, thua muốn thắng, vòng đi vòng lại!
Lòng người không đủ cho rắn nuốt voỉ!
Vạn Cửu Khung gặp qua rất nhiều dạng người này, bao gồm chính ông ta cũng vậy, nhưng không sao, ông ta thua rất ít, mười trận thắng chín, không phải sao?
“Ồ?”, Vạn Cửu Khung cười nhạt, nhìn Trần Đức, dáng vẻ không coi anh ra gì: “Không biết lớn trong miệng cậu là cược bao nhiêu? Một thằng nhãi hơn ba mươi tuổi như cậu có thể lấy ra bao nhiêu nguyên thạch? Trên người tôi đã có ba mươi triệu nguyên thạch thượng phẩm rồi!”
“Được!”
Trần Đức lập tức nói: “Cứ cược ba mươi triệu cân nguyên thạch thượng phẩm, còn có…”
Nói đến đây,
Trần Đức quét mắt nhìn từng tu sĩ xung quanh: “Các người không phải cười nhạo tôi sao, tôi cũng phải cược với các người, chỉ cần các người đồng ý, tôi chấp nhận trận đánh
cược của các người!1
“Thằng nhãi, mày đùa gì đó?”, Quách Khai đùa cợt nói: “Ba mươi triệu cân nguyên thạch, mày có không? Hơn nữa… chỗ bọn tao có hai ba ngàn người, mày có nhiều nguyên thạch như vậy để thua sao?”
“Đúng vậy, anh… dựa vào cái gì?”
“Thằng nhãi này đúng là điên, cũng không cân nhắc mình có mấy cân mấy lượng…”
“Đúng vậy, thật sự không coi trọng bản thân”.
Bốn phía đồng thời cười nhạo Trần
Đức.
Trong cơ thế,
Đột nhiên vang lên giọng nói đê tiện của Thiên Yêu Hoàng: “Thằng nhãi, cậu thật ác độc, đây là muốn thu hoạch một lần toàn bộ của bọn họ, cậu không sợ bọn họ báo thù?”
“Lão Yêu Hoàng, lời này của ông không đúng đâu, cái gì gọi là thu hoạch, đây là chuyện tôi anh tình nguyện, chẳng phải bọn họ cũng muốn thu hoạch tôi sao?”, Trần Đức trả lời: “ông thấy dáng vẻ từng người đều muốn giẫm chết tôi chứ, đây không phải tôi đang cho bọn họ một cơ hội à? Còn về trả thù gì đó, bọn họ dù không kiêng kỵ tôi cũng phải kiêng kỵ Hương Mãn Viên chứ? Hơn nữa, không phải còn có ông ở đây sao?”
“Ha ha…”
Thiên Yêu Hoàng cười khan hai tiếng: “Cái gì mà cho cơ hội? Rõ ràng chính là cậu chuẩn bị hại bọn họ không phải sao? Cố ý chọn hai hòn đá rác rưởi thua hơn một triệu, bây giờ lại muốn lấy cả vốn lẫn lãi, kiếm một khoản lớn về, lại còn dùng từ ngữ đẹp là cho cơ hội? Đối với cậu thanh niên hèn hạ vô sỉ, hạ lưu, không nhắc võ đức như cậu, tôi chỉ muốn nói mấy chữ”.
“Giỏi lắm!”
“Được rồi, hứng thú ấp ủ đã xong, mấy người này vẫn còn đang chờ tôi cầm nguyên thạch ra”, Trần Đức thản nhiên nói, thầm cười nhạt.
Vận Cửu Khung tưởng rằng đang khích tướng Trần Đức, thực tế lại là ai khích ai?
Dưới nước miếng bao trùm của mấy người,
Trần Đức ngoài mặt luôn im lặng không nói, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Nếu muốn đánh cược với các người, đương nhiên là tôi có tiền cược, không phải các người tò mò tại sao tôi trông trẻ tuổi, bình thường không gì lạ mà lại có thể trở thành vị khách cấp chí tôn của Hương Mãn Viên sao?”
Lời Trần Đức vừa nói ra,
Phần lớn người đều im lặng.
Đúng vậy!
Bọn họ vẫn luôn cảm thấy kỳ quái về vấn đề này.
Ngay cả Quách Khai cũng mới có thẻ chứng nhận thượng phẩm.
Trần Bát Hoang dựa vào cái gì?
Chỉ dựa vào anh đẹp trai?
Không đâu!
Quách Khai, sở Kiều, Vạn cửu Khung, Hồn Châu, lão giả họ Triệu, v.v… đều đang chờ Trần Đức nói ra nguyên nhân.