Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất nhiên, tạm thời anh không có ý định trốn, nơi này gần với cấm khu Tây Hải nhất, nếu rời đi, chắc chắn sẽ đánh mất cơ hội!

Còn việc phải đối phó với sáu người này thế nào, thì khoảng vài ngày nữa, họ chưa chắc đã là đối thủ của Trần Đức.

‘Thì ra vẫn còn một người nữa hả?”

Nam tử tóc dài lẻn tiếng đầu tiẽn có chút kinh ngạc, có thể thấy, ban đầu hắn chí phát hiện được Đệ Ngũ Hiên, không biết đến sự tồn tại của Trần Đức: “Chỉ là cảnh giới Thần Vương, chậc chậc, yếu như vậy mà cũng dám mò đến đây hả?”

Dừng lại một chút, nam tử tóc dài lại nói: “Hai người tên gì, đến đây đế làm gì?”

“Thưa cậu, tôi là Đệ Ngũ Hiên”.

Đệ Ngũ Hiên cố nén sợ hãi, thái độ hết sức cung kính, thành thật nói: “Đây là cháu trai của tôi, tên Trần Bát Hoang, chúng tôi chí ra ngoài tu luyện, ngao du, không ngờ lại bất cấn bị loạn lưu cuốn đến đây, khi tỉnh lại thì đã ở nơi này, đang nghĩ cách để rời đi!”

Nơi này chỉ cách cấm khu Tây Hải khoảng mười cây số, mà trong khu vực này thường có những loạn lưu khủng bố dao động, dù là Bán Thánh cũng chưa chắc đã chống lại nổi.

Chuyện này, Đệ Ngũ Hiên biết rất rõ, còn nữa, chuyện về Thần Ma táng vẫn chưa được lan truyền ở Vân Tiẽu giới, thế nên lời của ông ta là nửa thật nửa giả.

“Anh Vũ, có muốn làm thịt hai kẻ này không”.

Trong sáu người có một nam tử tóc ngắn, đôi mắt rất to, giọng cũng rất lớn, hệt như hố gầm, chấn động lòng người.

“Lục Sơn Quân, cậu vội vẵ như thế làm gì?”

Trong sáu người đó có một cô gái mặc chiếc

váy dài vừa người, dáng người thướt tha, đôi mắt màu xanh đậm nói: “Một Bán Thánh, một Thần Vương, bọn họ không đáng lo ngại, trước mắt chúng ta phải ớ trên đảo một ngày, giữ họ làm người hầu cũng tốt, giết rồi cậu làm hả?”

“Đúng ha”.

Lục Sơn Quân nghĩ nghĩ, nói.

“Nói rất đúng”.

Nam tử tóc dài khẽ gật đầu, mấy người còn lại cũng đồng ý với lời cô gái đó nói.

“Cảm ơn!”

Đệ Ngũ Hiên nói lời cảm ơn cô gái đó, dù thế nào thì lúc nãy ông ta cũng cám nhận được sát ý từ người bọn họ, cô gái đó cũng xem như vừa cứu bọn họ một mạng.

Trần Đức cũng nhìn cô gái đó với vẻ cảm ơn.

Thế nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không nói một lời nào.

Tất nhiên, cũng không có người nào chú ý tới anh, dù sao cũng chỉ là Thần Vương mà thôi, sáu người đều nghĩ anh sợ ngu người rồi.

Dù sao, Thần Vương và Thánh Nhân cũng có sự chẽnh lệch quá lớn, nó lớn đến mức không thể tướng tượng nối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK