‘Trần Bát Hoang, chịu đựng!”
‘Trần Bát Hoang, chịu đựng!”
‘Trần Bát Hoang, chịu đựng!”
Trái tim của một trăm nghìn người theo dõi bên
ngoài cũng kéo cảng, họ bất giác siết chặt nấm đấm đồng thanh hô vang như muốn dùng cách thức đặc biệt này cổ vũ cho Trần Đức, thế giới của tu võ giả chính là tàn khốc như vậy, khi không có thực lực sẽ không có bất cứ người nào thèm ngó ngàng tới bạn, nhưng khi bạn thế hiện được tài năng xuất chúng của mình vậy tất cả mọi người sẽ vì bạn mà kêu gào, vì bạn mà reo hò!
Ba chữ Trần Bát Hoang này giống như vũ khí hạt nhân nổ tung trên quảng trường rộng mênh mông, rung chấn tám phương.
Trần Đức vậy mà vẫn vững bước!
Giữa muôn trùng gian khó, anh vẳn không từ bỏ, công kích thần hồn không chỉ gây tổn thương nghiêm trọng cho thức hải, da thịt trẽn người anh sớm đã bong tróc nứt toác, sâu tới tận xương, máu chảy đầm đìa.
“Nhất định… nhất định phải leo lên tới đỉnh!”
Cho dù thần thức đã có chút mơ màng, nhưng Trần Đức vẫn dựa vào một niềm tin và tiếp tục tiến lên, mổi một bước đều tiêu tốn mười phút đồng hồ!
Không ai nói anh chậm chạp, càng không có người thúc giục anh!
Tâm trí của từng người đều chuyến động theo
từng bước chân của anh, muốn theo anh cùng nhau sáng tạo nên kỷ lục, lập nẻn kỳ tích!
Sau ba giờ, thành chủ của thành Thông Thiên-Lục Âm Dương lúc này đã không thế ngồi yên được nữa, ông ta là một ông già hơn 400 tuổi, một đầu tóc đen, hai mắt có thần, ông ta sử dụng một phương pháp đặc biệt đế kết nối với Trần Đức thông qua một tấm phù truyền tống:
“Trần Bát Hoang à, từ bỏ đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ chết đó!”
“Cho dù là tôi cũng không gánh nổi tầng thứ 999 này, cậu có thế chống đỡ lâu như vậy đã là không tồi rồi, sau khi đi ra cậu chính là người đứng đầu, là người mạnh nhất trong lịch sử các đợt khảo hạch!”
“Không!”
Trần Đức từ chối, anh không chút do dự cự tuyệt, tâm tình của anh lúc này không cho phép bản thản có bất kỳ tia dao động nào, nhất định phải giữ vững lập trường!
Nếu không anh thực sự có thế không kiên trì nổi.
“ÀL”
Lục Âm Dương thở dài một hơi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lại một giờ nữa trôi qua, thấy Trần Đức gian khổ kiên trì, Lục Âm Dương cuối cùng dằn lòng khuyên nhủ: “Trần Bát Hoang à, trở về đi thôi, nói thật cho cậu biết, tháp linh thú căn bản không liên thông với cửa tầng thứ 1000!”
“Tâng 999 và 1000 được liên kết riêng biệt với nhau bởi một bảo khí, là một thánh khí thực sự, chí tồn tại để trấn áp tháp linh thú, sợ rằng đến cả người tạo ra tháp linh thú cũng chưa từng bước lên phần đỉnh, lại càng không có cửa để tiến vào, do đó…”
“Dù cậu nỗ lực tới đâu cũng chỉ là công giã tràng mà thôi”.
Chỉ có Trần Đức mới có thế nghe thấy giọng nói của Lục Âm Dương, đây là một bí mật, một bí mật được bảo vệ bời thành chủ thành và những người sáng lập nẽn Thông Thiên.
Hôm nay không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiết lộ, nếu không Trần Bát Hoang rất có khả năng sẽ chết.
‘Cái gì..:
Trần Bát Hoang thảng thốt một trận, đầu óc anh lúc này chỉ còn lại nổi kinh ngạc đang bủa vây, sau khi ngưng trệ hai ba nhịp thở anh mới vươn tay lau đi vết máu trên miệng, chậm rãi nói:
“Nhưng tôi rõ ràng cám nhận được là có cửa!”
“Hơn nữa…”
“Còn ở ngay trước mắt…”
Giọng nói trầm thấp và khàn đặc của Trần Đức không giấu nổi sự mệt nhọc, quãng đường tới được đây không dễ dàng, linh khí màu vàng trên người anh đã yếu ớt và ảm đạm đi vài phần, thậm chí cả thần thức cũng trớ nên khá yếu ớt, nhưng Lục Âm Dương vào lúc này lại nói với anh rằng không có cánh cửa nào dẩn đến tầng thứ 1000?
Tán hươu tán vượn sao?
Theo cảm nhận của anh rõ ràng có một cánh cửa chỉ xung quanh đây, ngay trong bóng tối như mực đặc này có được hay không?