Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng, Trần Đức đi tìm Kỳ Hàn, đưa cho hắn mấy bình đan dược: “Bên trong là một số đan dược có thể giúp anh tu luyện và giúp chú Kỳ chữa khỏi vết thương. Ngày mai, tôi định trở về thành phố Tân”.

“Cậu Trần, còn 5 ngày nữa là học viện Vô Song sẽ tuyển sinh. Hay là cậu ở lại nhà họ Kỳ đi”, Kỳ Hàn nói: “Ở đây thì sẽ không có ai làm phiền cậu được hết”.

“Khỏi, đợi đến khi tuyển sinh thì tôi sẽ đến Vân Bắc”, Trần Đức nói: “Mấy ngày nay, anh cũng phải tu luyện cho tốt. Đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong đại học thương mại Vân Bắc”.

“Vâng, thưa cậu”.

Kỳ Hàn biết Trần Đức đã quyết định nên không khuyên nữa.

Sáng sớm hôm sau, Trần Đức ngồi máy bay tư nhân do Kỳ Hàn sắp xếp bay từ Ninh An về thành phố Tân.

Khoảng 3 tiếng sau, máy bay mới hạ xuống sân bay thành phố Tân.

Trương Thiên Dương biết anh trở về thành phố Tân bèn hủy hết mọi công việc trong tay, tự mình đến sân bay đón: “Thưa cậu, cuối cùng cậu cũng trở lại!”

Một thời gian không thấy, Trương Thiên Dương lại béo. Từ khi gặp được Trần Đức, ông ta và nhà họ Trương đã ngày càng phát triển từ sự nghiệp đến gia đình, mọi việc đều thuận lợi.

Nhớ hồi xưa, nhà họ Trương cũng chỉ là một gia đình râu ria ở thành phố Tân. Mà giờ, họ đã trở thành gia tộc kinh doanh đứng đầu tỉnh Hoa Bắc. Ngay cả mấy ông già trong hiệp hội võ thuật Hoa Bắc cũng phải nể Trương Thiên Dương mấy phần, nghe theo lời ông ta.

Mà những điều đó đều là do Trần Đức mang đến!

Vì vậy, địa vị của Trần Đức trong lòng Trương Thiên Dương đều cao hơn bất cứ kẻ nào kể cả ông ta. Chỉ cần anh nói một câu, dù có bảo ông ta đi chết thì Trương Thiên Dương cũng sẽ không chần chờ.

“Ồng tùy tiện kêu một người đến đón tôi là được rồi, cần gì phải khoa trương như vậy”, Trần Đức nhìn đằng trước nói.

Bên ngoài sân bay đậu ba mươi mấy chiếc siêu xe và mấy trăm tên vệ sĩ, trông cực kỳ khoa trương.

Trần Đức không thích phô trương như vậy: “Không cần nhiều người như vậy đâu, bảo họ về trước đi”.

“Vâng, tôi đây bảo họ đi ngay”, Trương Thiên Dương gọi một cú điện thoại, mấy trăm vệ sĩ bên ngoài sân bay lần lượt rời đi, chỉ còn lại một chiếc xe của Trương Thiên Dương.

“Thưa cậu, giờ cậu đến nhà Diêm Thanh Nhã luôn hay là ăn trưa rồi đi?”, Trương Thiên Dương kính cẩn hỏi.

“Giờ đi luôn đi, chiều tôi còn đi đón Tử Hàm tan học, rồi dẫn con bé đi chơi”.

“Vâng, giờ tôi sẽ đưa cậu qua đó!”

“ừ, chuẩn bị giúp tôi một món quà phù hợp với Diêm Thanh Nhã luôn”.

“Vâng thưa cậu, tôi sẽ sắp xếp ngay!”

Trương Thiên Dương tự mình đưa Trần Đức đến dưới khu nhà của Diêm Thanh Nhã. Cùng lúc đó, một chiếc xe cũng đã sớm chờ bên ngoài khu phố, thấy xe Trương Thiên Dương đến thì một người vội vàng bước tới, kính cẩn dâng lên một cái hộp hình vuông: “Chủ tịch Trương, đây là chiếc vòng cổ bằng ngọc tốt nhất mà công ty đưa tới được”.

“Được, cậu trở về đi”.

“Vâng!”

Trương Thiên Dương nhận lấy cái hộp rồi giao nó cho Trần Đức: “Cậu Trần, còn có chuyện gì nữa thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”.

“ừ1.

Trần Đức đi vào khu nhà quen thuộc từng ở hơn 3 tháng, anh quen cửa quen nẻo rảo bước, căn nhà mà anh từng ở vẫn khóa chặt, chưa có ai dọn vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK