Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người chung quanh không thôi kinh ngạc, ai nấy âm thầm dè bỉu Trần Đức không biết trời cao đất dày.
Cái tát của Trần Đức dùng sức rất mạnh, Cao Hiểu Nguyệt lập tức bị hất bay ra, vừa ngã xuống đất, hai cái răng trong mồm cũng văng ra theo.
“Hu hu hu…”, Cao Hiểu Nguyệt đau qua khóc nức lên, giương đôi mắt cầu khẩn nhìn Diệp Phàm.
“Ranh con, mày cũng to gan phết đấy, dám động tay động chân trong địa bàn của tao”.
Diệp Phàm nhìn Trần Đức, hai mắt tối lại.
Đến nước này rồi, hắn không thể không ra mặt.
Hắn ta vốn chẳng ưa gì Cao Hiểu Nguyệt.
Loại đàn bà này trong mắt hắn chẳng đáng một xu.
Thậm chí không bằng một con chó.
Thế nhưng,
Bao nhiêu người ai có mắt cũng đều thấy, Cao Hiểu Nguyệt đang nói giúp hắn.
Trần Đức giáng một cái tát nảy lửa vào mặt Cao Hiểu Nguyệt, có khác nào đang đánh hắn!
Nêu hắn không đứng ra, vậy uy tín hắn ở đâu?
Sau này còn ai giúp hắn?
Vì mặt mũi, hắn không thể không ra mặt.
“Mày có biết tao là ai không hả? Tao là Diệp Phàm, con trai Diệp Thê Long, lãnh đạo cấp cao tập đoàn bất động sản Thiên Dương”.
“Tập đoàn bất động sản Thiên Dương?”
Chân mày của Trần Đức thoáng nhúc nhích.
Anh vẫn nhớ, Trương Thiên Dương không phải là chủ tịch tập đoàn bất động sản Thiên Dương sao?
Không nhờ tên Diệp Phàm này lại dính dáng đến tập đoàn Thiên Dương.
Mà bô hắn ta lại còn là lãnh đạo cấp cao nữa chứ!
Thú vị đấy!
Càng lúc càng thú vị!
Nêu anh đoán không nhầm, lúc này có khi Trương Thiên Dương đang lật tung cả trái đất này lên để tìm anh!
Nếu Trương Thiên Dương biết ngươi của tập đoàn mình đang làm khó anh thì chuyên gì sẽ xảy ra nhỉ?
Thấy Trần Đức im lặng, chân mày thoáng run rẩy.
Diệp Phàm cho rằng anh đang sỢ hãi.
Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười lãnh đạm.
Quả nhiên.
Tập đoàn Thiên Dương cùng với tên của bô hắn chưa bao giờ làm hắn thất vọng.
Xem ra mày cũng từng nghe qua rồi nhỉ, tao còn
tưởng thứ quê mùa nông cạn như mày chưa từng biết tới tập đoàn Thiên Dương cơ đấy”.
“Quỳ xuống cho tao, dập đầu 100 cái, chia tay con bồ mày, van xin tao tha cho, biết đâu tao vui sẽ tha cái mạng chó má của mày”.
Giọng điệu của Diệp Phàm rất ngông cuồng, hắn liếc qua Miêu Tiểu Thanh.
Hắn muốn cho con nhỏ này biết.
Chỉ có hắn, Diệp Phàm.
Mới là con đường sáng sủa cho nó!
Còn thằng ranh này, đứng trước mặt hắn chỉ là một con chó, không hơn!
Một con chó run rẩy sỢ hãi!
“Quỳ xuống!”
Ánh mắt của Trần Đức tối đen như mực, trước sau vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng nếu chỉ nhìn phớt qua thì vẫn là vẻ hờ hững vốn dĩ.
Anh móc chai rượu ra, nhàn nhã nốc một ngụm.
“Mày à? Mày cũng có tư cách bắt tao quỳ?”
“Diệp Phàm chứ gì? Tao cho mày ba giây, mày và đám đồng bọn của mày quỳ xuống xin lỗi Tiểu Thanh cho tao”.
“Nêu không, hậu quả tự chịu”.
“Phụt…”
Trần Đức vừa dứt lời, Cao Lâm đột nhiên cưởi phá lên, hình như nhịn hết nổi nữa.
“Ha ha ha ha ha…”
Cao Lâm ôm bụng cưòi, cưòi vẹo cả lưng, cưòi mà nước mắt sống túa ra đầy mặt: “Các cậu nghe gì không?
Thằng nhà quê này bắt bọn mình quỳ kìa! Ha ha ha”.
“Ha ha ha, tôi chưa từng thây đứa nào không biết trời cao đất dày như vậy luôn á”.
Trần Lập, Tô Sinh Hải, Hồ Minh Đào, Khương sơ Nhiên cũng cưòi rộ lên theo, trong mắt bọn họ, Trần Đức đúng là đang tấu hề.
Ngay cả Diệp Phàm cũng nở nụ cưòi ngán ngẩm.
“Oắt con này là ai vậy, nhìn cũng đâu giống thằng điên thằng khùng gì đâu ta, sao lại dám nói chuyện kiểu đó với Diệp Phàm?”
“Phải đó, không tự lượng sức gì hết”.
Những người chung quanh xôn xao nhạo báng.
Lúc đầu, xuất phát từ tâm lý vốn có, bọn họ còn có chút thông cảm với kẻ yếu, cho rằng đám Diệp Phàm hơi quá đáng.
Thê nhưng bây giò, xem ra thằng nhóc này chán sống thật rồi!
Hắn dám nói như vậy, nếu bị Diệp Phàm nện cho tàn phê cũng không ai thây quá đáng cả.
Ngông cuồng quá mà, ngạo mạn quá mà!
Kẻ ngạo mạn chính là đồ ngu!
Trong lúc mọi ngưòi mỉa mai cưòi cợt.
Đột nhiên.
Trần Đức lắc mình!
Bỗng nhiên động thủ!
Túm lấy áo Diệp Phàm.
Túm thật chặt.
Diệp Phàm với trọng lượng gần 70kg cứ thê bị anh
tóm gọn, nâng lên, ném xuống đất.
“Rầm!”
Âm thanh chấn động đột ngột vang lên.
Trong nháy mắt.
Tiếng xôn xao bốn phía.
Cùng với tiếng cười nhạo của đám Cao Lâm, Trần Lập, Khương sơ Nhiên,… lập tức ngừng bặt.
Bầu không khí như đông cứng lại.
Im lặng một cách chết chóc!
Nghe được cả tiếng kim rơi!
Ai nấy trố mắt nhìn, mồm ngoác ra, lưỡi đơ cứng.
Trần Đức nhìn xuống từ trên cao, sắc mặt không chút gỢn sóng, lạnh lùng nói:
“Hết ba giây rồi”.
Lời vừa nói xong.
Chân Trần Đức liền giơ lên.
Nhẹ nhàng hạ xuống.
Nghiền nát cánh tay Diệp Phàm.
“Rắcccc!”
Nhất thòi.
Tiếng xương gãy vụn đáng sỢ vang lên.
Cánh tay Diệp Phàm biến dạng!
Méo mó, vặn vẹo một cách không thể hình dung được!
“Á á á!!!”
Diệp Phàm rú lên thảm thiết, tan nát tim gan, trên trán mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, mặt mày vặn vẹo, hai mắt
trơn ngược lên một cách dữtỢn.
Đau!
Đau hơn cả kim đâm muối xát!
Từ lúc sinh ra đến giò, Diệp Phàm chưa bao giò chịu đựng cơn đau nào đến như thế, gân xanh trên trán hắn gồ lên, mồ hôi đầm đìa ướt hết lưng áo.
Lúc này, hắn chỉ hận mình không thể ngất xỉu quách đi cho rồi.
Thê nhưng đau đớn khiến hắn càng lúc càng tỉnh như sáo, mỗi một sợi dây thần kinh đều cảm nhận được cơn đau khủng khiếp từ cánh tay truyền đến, ngoài việc gào rú như heo chọc tiết, hắn hoàn toàn không thể nói được câu nào.
“Diệp Phàm thì thế nào?” Trần Đức lạnh nhạt nhìn xuống hắn: “Trâu bò lắm à?”
Không thở nổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK