Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư tôn yên tâm, loại con sâu cái kiến không biết trời cao đất dày này, con sẽ chặt đầu hắn làm cái bô cho người!”

Nói xong, hắn ta bước ra, cười khẩy nói: “Trần Bát Hoang, mày là thứ chó má gì mà dám nói xằng nói bậy với sư tôn của tao như vậy? Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa lại xông vào?”

“Đồ ngu…”

Tâm cảnh cúa Trần Đức đã khác trước rất nhiều, trước đây anh chỉ ở Thần Tôn đỉnh phong, chỉ có thế miên cưỡng coi Bàn Khai là đối thú.

Còn bây giờ? Ngay cả một trăm tên Bàn Khai cũng không đủ để anh giết.

Dứt lời.

Trân Đức không nói thêm tiếng nào, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, trong khoảng không, kiếm Long Ngâm đột nhiên lao ra.

“Chết tiệt!”

Bàn Khai vô cùng tức giận, hành động của Trần Bát Hoang rõ ràng là đang coi thường và phớt lờ hắn ta!

Mặc dù người tu kiếm lấy kiếm làm chú, cũng có thể ngự kiếm, nhưng khi đối mặt với một kẻ thù ngang ngửa, không ai ngự kiếm cả, một khi gặp sơ suất, rất có khả năng xảy ra chuyện.

Còn Trần Bát Hoang thì sao?

Không chỉ ngự kiếm mà thậm chí còn đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, không thèm nhìn thẳng hắn ta một cái!

“Cửu Thiên Thập Tuyệt Kiếm!”

Bàn Khai nổi cơn thịnh nộ, sử dụng võ kỹ mạnh nhất, ánh sáng đỏ nhởn nhơ lấp lánh trên bầu trời, linh lực cuồng bạo lại một lần nữa bùng phát, bao trùm toàn bộ thiên địa.

Bùm bùm bùm!

Hư không run lên, núi non tách ra, phái nói Cứu Thiên Thập Tuyệt Kiếm thực sự rất mạnh, mạnh đến nôi chí với sức mạnh tích trữ cũng đú đế khiến nhiều võ giả đứng không vững!

Ngay cả Tạ Phong Vân cũng khẽ gật đầu.

“Đánh nát cho tao!”

Bàn Khai tức giận gầm lên, thanh kiếm đỏ như máu trong tay mang theo sự tự tin và uy thế điên cuồng chém xuống!

“Keng!”

Ngay sau đó, một tiếng kim loại gãy nứt, rít gào đinh tai nhức óc vang lên, trên mặt Bàn Khai lộ ra nụ cười bá đạo, kiêu ngạo và châm chọc, hân ta còn chưa kịp thu lại nụ cười thì khuôn mặt đã đông cứng, đồng tử co rút lại.

Sau đó, thanh kiếm trong tay hắn ta vỡ tan!

Kiếm và kiếm đánh nhau, kiếm của hán ta giống như đậu phụ, từng mảnh từng mảnh vỡ nát, nố tung!

Sau thời gian nửa hơi thở, chỉ còn lại một chuôi kiếm!

Kiếm Long Ngâm không hề ngừng nghỉ phút giây nào, gần như trong cùng một giây: “Phập!”

Mũi kiếm cắm sâu vào cơ thế Bàn Khai, xuyên qua tim hắn, sau đó lại rút ra rồi lại tiếp tục đâm vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK