Trần Đức ngẩn người.
Hai chữ đó khủng bố thế sao?
Nhưng anh vẫn làm theo lời của lão
“Không nhìn ra”, Diêu Diệc Khả khẽ lắc đầu: “Chữ này, e rằng đã tồn tại rất lâu đời rồi, chưa từng nhìn thấy”.
“Chữ thì có gì đáng xem, trực tiếp mở quan tài chẳng phải tốt hơn à?”, Tôn Thánh Thanh nói lạnh lùng như băng: “Lời của một con kiến, có gì đáng nghe? Mở quan tài, xem rốt cuộc là thế nào, phân chia xong bảo vật rồi mau chóng rời khỏi đây, chẳng may chốc nữa có người mạnh hơn đến đây”.
Sở dĩ đám người Tôn Thánh Thanh, Diêu Diệc Khả, Ngô Thanh Phong có thể chạy đến đây ngay lập tức, hoàn toàn là vì vừa hay bọn họ đang ở trong thành Bồng Lai, nhận được lời mời của đảo Định Thiên, đến đây tham dự sự kiện Bồng Lai.
Nhưng liễu Thiên Tuyệt xuất thế,
không thể coi thường, không giải quyết nhanh, chuyện này sẽ truyền đến tai thế lực hàng đầu, đợi bọn họ đến, đám người Ngô Thanh Phong cũng chẳng đến lượt nữa.
“Cũng phải”, Ngô Thanh Phong gật đầu: “Vậy thì để tránh có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta hợp lực mở quan tài”.
Trần Đức nghe mấy người trò chuyện mà hơi thất vọng.
Nhưng đúng lúc anh định từ bỏ, bỗng nhiên.
“Đợi đã…”
Đúng lúc này, trong đám đông, một ông lão đứng ra, ông ta rất già, trông dáng vẻ cũng không biết đã sống bao nhiêu năm: “Các vị, hai chữ đó, lão phu cũng biết, hình như… là tên người”.
ông ta lên tiếng, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt qua.
Hai chữ cổ đó thực sự không quan trọng lắm, không thể nhận ra cũng không sao.
Nhưng nếu có thể nhận ra, mọi người cũng không ngại muốn biết.
Thêm một thứ chưa biết, thì thêm một phần nguy hiểm, bọn họ đều là nhân vật quyền cao chức trọng, đương nhiên không mong muốn vì một số thứ không biết mà phải trả cái giá nào đó.
Dù sao chiếc quan tài được tạo bằng liễu Thiên Tuyệt, luôn cho người ta cảm giác hoang mang, áp lực.
Trần Đức vừa nghe có người nhận ra, lập tức hưng phấn.
Một mặt anh thực sự muốn biết hai chữ đó ẩn giấu bí mật gì, mặt khác, cũng mong đợi có người đọc ra hai chữ này, trước mặt đám cường giả này, chỉ có tạo ra hỗn loạn, anh mới có cơ hội.
Đương nhiên, anh không chỉ muốn có hội hội cướp được bảo vật!
Tuy đối với anh, bảo vật hay không cũng quan trọng, nhưng cũng không quan trọng đến mức ấy.
Điều anh muốn nhất là giúp Hồn Châu báo thù!
Hồn Châu bị thương nặng gần chết, buộc phải báo mối thù này!
“Nhiệm huynh, ông đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói xem hai chữ đó đọc như nào đi”, rõ ràng Vương Hoặc quen biết ông lão đó, nói với ông ta: “Mau nói đi, rốt cuộc là hai chữ gì”.
ông lão tên là Nhiệm Nhất Phát, hình như ông ta cũng không chắc chắn lắm, đi đến trước quan tài, nhìn kỹ một lúc, lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng lên tiếng nói:
“Những năm nay lão phu nghiên cứu sách cổ, cũng nghiên cứu những văn tự này, thực ra, nét chữ này không phải chữ cổ, mà là một loại văn tự gia tộc”, Nhiệm Nhất Phát từ từ nói.
Văn tự gia tộc tương đương với chữ địa phương, chỉ dùng để giao lưu, giao tiếp, truyền phát giữa một số gia tộc.
“Còn về văn tự của gia tộc nào, thì chưa thể biết, nhưng có thể chắc chắn hai chữ này là…”
“Bát thần!”
Hai chữ Bát thần vừa được nói ra từ miệng Nhiệm Nhất Phát, trong tích tắc, như động vào cái gì, rõ ràng hai chữ rất bình thường, được nói từ miệng ông ta lại giống như thần chú cổ xưa nào đó.
Lập tức, cả hiện trường vồn yên lặng, chiếc quan tài không có ai chạm vào bồng… bắt đầu rung lắc.
“Cục cục cục!”
Bất giác, chiếc quan tài dài hơn hai mươi mét bắt đầu rung lên, dường như có thứ gì đang giãy dụa, cùng lúc đó, một luồng khí đen lấy quan tài làm trung tâm tràn ra bốn phương tám hướng.
Cả quảng trường Cổ Nguyên lập tức bị chìm trong khí đen.
“A a a!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên,