Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nghiêm Hoa?”, Trần Đức nhíu mày, cái tên này anh không quen, cô ta là em họ của Nghiêm Hoa, có liên quan gì đến anh?

“Sư đệ Bát Hoang, sư đệ Bát Hoang…”, lúc này, trong đám đông, Từ Phong là người đầu tiên bình tĩnh lại, đến bên cạnh Trần Đức, nhắc nhở nói: “Sư đệ Bát Hoang, e là cậu không thế giết cô ta, Nghiêm

Hoa đứng thứ năm ở ngoại viện chúng ta, rất mạnh, giết cô ta, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho các cậu!”

“Bát Hoang, thôi bỏ đi…”, Âu Dã Tư Linh nắm lấy cánh tay Trần Đức, khẽ lắc nhẹ, không phải vì cô ta sợ, mà là lo lắng Trần Đức xảy ra chuyện, nhịn một chút trời yên biển lặng.

“Trần Bát Hoang, tốt nhất anh nên nghe lời con đàn bà Âu Dã và tên ăn hại họ Từ đó, ha ha…”, vẻ mặt Chu Tư Linh vốn tái nhợt, lại lấy lại vẻ tự tin, có Nghiêm Hoa đứng phía sau, cô ta sợ cái gì? Có cái gì phải sợ?

Người phải sợ không phải là cô ta, mà là đôi nam nữ chó má trước mặt!

Nghĩ đến cảnh giới, thực lực và vé ngoài đẹp trai cúa Nghiêm Hoa, Chu Tư Linh chắng những không còn sợ hãi, ngược lại càng ra oai, vênh váo hống hách, chống nạnh không kiêng nế gì nói: “Con đàn bà Âu Dã, ha ha, cô cho rằng người đàn ông của cô đến rồi thì giỏi lẳm sao? Đánh lén, giết chết Dụ Lực thì đã sao? Người đàn ông của cô chẳng là cái thá gì, so với người đàn ông của tôi, anh họ Nghiêm Hoa của tôi, anh ta chỉ là rác rưởi, thấp kém, hiếu không?”

“Anh họ của tôi có thế giẫm chết tên thấp kém này chỉ bằng một chân, đứng trên đất mà giày xéo,

hiểu không??

Lời nói ngạo mạn và ngang tàng của Chu Tư Linh lập tức kéo suy nghĩ chậm chạp, hỗn loạn của đám võ giả xung quanh trở về hiện thực, tên nào cũng tán thành với lời nói của Chu Tư Linh, sở đĩ Trần Bát Hoang có thể dề dàng giết chết Dụ Lực như vậy chẳng phải là bởi vì đánh lén sao?

Nếu không phải đánh lén, Dụ Lực châc chắn sẽ không chết, còn Nghiêm Hoa mạnh như nào chứ?

Có thế nói, trước khi hân bế quan có thể quang minh chính đại, đường đường chính chính một quyền giết chết Dụ Lực!

“Cô Chu, sao cô có thể so sánh loại rác rười này với cậu Nghiêm được chứ, đừng sỉ nhục cậu Nghiêm được không?”, trong đám người, Hoàng Ba, kẻ bị dạy dổ trước đó vẫn còn tức giận, loại tức giận này chuyển thắng lên người Trần Đức và Âu Dã Tư Linh!

Hăn ta không dám nối giận với Chu Tư Linh, nhưng không hề sợ hai người Trần Bát Hoang, nếu không phái vì bọn họ, trước đó hắn ta đã không bị nhục nhã!

“Trần Bát Hoang, Nghiêm Hoa đã nói cậu ấy muốn cưng chiều người phụ nữ của cậu, giáo viên hướng dẩn là tôi đây muốn khuyên cậu một câu,

bây giờ ngoan ngoãn đem người phụ nữ của cậu đến Võ Nhai, nơi cậu ấy đang bế quan, cho cậu Nghiêm Hoa, bằng không đợi cậu ấy xuất quan, cậu không những không có phụ nữ, mà còn mất mạng, ha ha!”

‘Tên rác rưởi, thế nào? Không dám nói nữa?”, Chu Tư Linh thẩy Trần Đức im lặng, cho rằng anh sợ hãi, càng thêm liều lĩnh: “Hôm nay, tôi chính là muốn người phụ nữ của anh quỳ xuống, liếm giày, anh có thể làm gl tôi? Động đến tôi sao! Nào nào nào, động đến tôi đi, đánh vào đây, đánh vào mặt tôi đây này!”

Trần Đức cười khẩy trong lòng, đôi mắt vẫn bình tĩnh như nước.

Nhờ suối Thiên Hỏa thực lực tăng lẻn, tâm tình của anh đã thay đổi đáng kể. Đám người như Chu Tư Linh, Hoàng Ba chỉ là vai hề nhảy nhót trong mắt anh: “Ha ha ha ha…nếu cô đã yêu cầu, tôi sẽ thỏa mãn cô”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK