Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì Cơ Xung hoàn toàn không thể chịu nổi, miệng phun máu tươi, trực tiếp gục xuống.

Nhưng vẫn chưa chết.

Tuy địa vị của Cơ Xung trên đảo Định Thiên này rất thấp, không có Vân Tịch Dao, hắn chí là một người trong suốt, nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của đảo Định Thiên, Tùy Lập Hiên không tiện giết chết hắn.

“Đáng tiếc, cảnh giới Cố Bản dùng ánh mắt giết chết hai cao thủ Khai Thiên, thực lực khủng bố như thế, một khoảng thời gian nữa châc chắn sẽ bước vào bảng xếp hạng ngàn tuổi”.

“Ha ha, thiên phú yêu nghiệt thì có tác dụng gì, thiên tài chết trẻ nào có ít đâu?”

“Cũng đúng, rất nhiều yêu nghiệt, thiên tài ngông cuồng và hợm hĩnh như hắn vậy, kiêu ngạo không biết thu mình, không biết bao nhiêu võ giả có tiềm lực chết đi mỗi năm, trước khi trưởng thành, dù có yêu nghiệt cách mấy thì cũng chí là một tên ngu ngốc chưa đủ chín chắn mà thôi”.

“Ta mẹ nó muốn đánh chết hắn, ngu ngốc!”

Khi Tùy Lập Hiên tới gần, xung quanh có những tiếng bàn tán vang lên, có tiếc hận, có bùi ngùi xúc động, tất nhiên tám đến chín mươi phần trăm đều là tiếng cười cợt, mỉa mai.

“Trần Bát Hoang, tao khá là khâm phục mày đấy”, cùng lúc đó, hẳn ta đã đứng cách Trần Đức chưa tới một mét, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương:

“Theo lý mà nói, bản công tử thật sự không biết mày lấy đâu ra lá gan đó, mày tưởng mình có thế vượt cấp giết người ư? Dám làm ra những việc như thế, chí là… Như thế cũng tốt, mày chết rồi, tất cả mọi thứ của mày đều thuộc về tao”.

Nói xong.

Không cho Trần Đức bất kỳ cơ hội

nào.

Tùy Lập Hiên đã trực tiếp ra tay!

Hắn ta vốn mạnh hơn Trần Đức ba cảnh giới lớn, ra tay lại chiếm hết tiên cơ, có thể nói là muốn đẩy Trần Đức vào chỗ chết, không cho anh chút cơ hội sống sót nào. Xem như bị hắt một ly rượu và cái chết của Tùy An là cái giá phải trả đế đối lấy quả Âm Chi, đối lấy năm trăm triệu nguyên thạch thượng phấm, rất đáng giá, lời to!

“Ầm ầm!”

Khoảnh khẳc Tùy Lập Hiên ra tay, sóng gió nối lên, đất trời thất sắc, thuyền lung lay như sắp sập xuống, Phương Nhạc Hải đang ấn nấp ở một nơi kín đáo vội vàng sai người thúc đấy trận pháp, củng cổ chiếc thuyền, vầng sáng lập tức bùng lên xung quanh, đạo văn hiện lên hết tầng này đến tầng khác mới giữ vững được.

Gần như cùng lúc.

Tùy Lập Hiên giơ lên một chưởng, đánh xuống!

Đại đạo quấn quanh năm ngón tay, hắn ta trông hệt như một thiên thần, rõ ràng dáng người không cao, lại tạo cho người ta cảm giác cao như núi, sâu như biến, một chướng mang theo thần uy đại đạo khủng bố từ trên trời rơi xuống.

“Ầm ầm ầm!”

Một chưởng, như trăm ngàn ngọn núi đổ ầm xuống.

Như hàng vạn cơn sóng đánh ập tới.

Như vật đối sao dời!

Nhanh, mạnh, tàn nhẩn!

Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đối, một chưởng trông có vẻ đơn giản là thế, lại… Lại hoàn toàn vượt qua phạm vi sức mạnh của Đăng Thiên ngũ giai, có thế nói đã đến rất gần Đăng Thiên đỉnh phong rồi.

Pháp tắc đại đạo khủng bố quấn quanh, khóa chặt lấy Trần Bát Hoang.

Dù hẳn muốn trốn, cũng không thể trốn thoát được!

Cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Tùy Lập Hiên, một khỉ nó rơi xuống, hắn chết là chuyện không có gì đế nghi ngờ, cũng không có gì đế dây dưa kéo dài.

“Đúng là Thần Mộng Thiên Tông, người nằm trên bảng xếp hạng ngàn tuổi có khác”, Trương Hằng Chỉ than thở. Tùy Lập Hiên quá mạnh mẽ, có hân ta cùng với Tùy Cửu Thiên ở đây, thì sau này Thần Mộng Thiên Tông trở thành tông môn viễn cố cũng không phải là chuyện gì khó: “Trần Bát Hoang này quá ngông cuồng, đừng nói là Tùy Lập Hiên tuối trẻ dề nóng nảy muốn giết hắn, Tùy Lập Hiên mà không ra tay thì lão phu cũng sẽ làm việc đó”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK