Đồng thời.
Những gì Trần Đức nhìn thấy, cũng chính là dáng vẻ thật sự của Vân Tịch Dao vào lúc này.
“Cám ơn!”
Trần Đức nói: “Và tôi cũng sẽ theo Thương Lan đến đó”.
“Được, thế thì Tịch Dao chờ đợi anh đến!”
Vân Tịch Dao cười tao nhã như gió xuân ập đến, chim sa cá lặn, khiến con người ta như si như say.
Thiệp mời khép lại, Vản Tịch Dao biến mất, rơi xuống trước mặt Trần Đức.
Sau đó.
Trần Đức không nấn ná Eại Hải tộc quá lảu, anh tìm đến chỗ Cơ Thăng Nguyệt để chào tạm biệt Cơ Tuyết cùng người lớn trong nhà.
“Tuyết à, trong khoảng thời gian tới em cứ ở lại Hải tộc sâp xếp cho mọi người, chờ Cơ Vô Thượng về tới lại xin ông ấy chỉ dạy cho, rồi học tập cho tốt”.
Trần Đức nói: “Chờ anh có thời gian rảnh sẽ đến thăm em”.
“Dạ”.
Cơ Tuyết cố lấy can đảm kiễng mũi chân lên, hôn Trần Đức một cái thật mạnh, rồi mặt đỏ tai hồng cúi đầu xuống: “Em chờ anh”.
“Khụ…”
Cơ Thăng Nguyệt cười nói: “Bát Hoang, cánh cổng của Hải tộc sẽ luôn
rộng mờ chờ đón cháu”.
“Được, tạm biệt mọi người!”
Vừa nói xong.
Trần Đức và Thương Lan đã đi vào trận truyền tống, hào quang lóe lên rồi biến mất.
Không gian bắt đầu khởi động, lao vút đi thật nhanh, Trần Đức chỉ cảm thấy cả người mình bị hút đi, bằng xuyên qua cả màn đêm.
Khoảng một tiếng sau.
Cảm giác lao đi đó mới dừng lại, ánh sáng chợt lóe, hai người xuất hiện ở điểm truyền tống tập trung.
Nơi này là một tòa thành.
Bên trong thành.
Có rất nhiều kiến trúc kỳ lạ và quái dị, có tòa nhà giống con khủng long khổng lồ, cũng có những cửa hàng quần áo xa hoa giống địa cầu thời hiện đại, có cả cửa hàng vũ khí, đan dược với đủ hình thù khác nhau. Có lúc nó được xây dựng trên khung xương của dị thú, khi lại tạo thành từ thân cảy rỗng, trên đường là những thứ rực rỡ đầy sắc màu đầy lạ lùng và quái dị.
Trần Đức như nông dản mới lên thành phố, cứ nhìn trái ngó phải, lòng thầm than thở, đúng là Đại Thiên Thế Giới, một kiến trúc ở đây thôi đã cao hơn ngàn mét rồi.
So với địa cầu thì mấy tòa cao tầng đó phải gọi bằng cụ, cụ của cụ!
Hai loại, hoàn toàn không thể đặt ngang hàng trên bàn cân!
Quan trọng nhất là.
Trên đường, người người qua lại tấp nập, dù là người bán hay Eà người qua đường, tất cá đều rất mạnh.
Yếu nhất.
Chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi đi bên đường cũng đã sắp chạm tới cảnh giới Thánh Nhân, còn người trưởng thành đều trên Thánh Nhản hết.
Thánh Vương, Thánh Tố, Đại Năng, có thể bẳt gặp được rất nhiều.
“Đảy là Đại Thiên Thế Giới sao…”
Trong lòng Trần Đức đầy bùi ngùi, Đại Thiên Thế Giới quả nhiên không phải là nơi Vân Tiêu Giới có thể so sánh được, hai thế giới chẳng thể nào đặt lên cán cằn.
“Y da, y da!’
Tiếu Y đứng trên vai Trần Đức có vẻ cực kỳ hào hứng, đôi mat to tròn cứ đáo quanh, đầy tinh nghịch khiến con người ta yêu thích.
“Anh Trần, anh vừa đến Đại Thiên Thế Giới nên có điêu chưa biết”.
Thương Lan thấy Trần Đức như thế bèn giải thích.