Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bà lão, một người là Trịnh Nguyệt Tinh, sư tôn của Ấn An Sương và Hoa Linh Vy, hai mẳt bà ấy đỏ hoe, dề nhận thấy là vừa mới khóc. Ấn An Sương và Hoa Linh Vy có thế nói là hai đệ tử mà bà ấy xem trọng nhất!

Xét về thực lực và cảnh giới, Ấn An Sương có thể nói là mạnh nhất trong tông phái, tài năng xuất chúng, đã vượt xa vị sư tôn này. Còn Hoa Linh Vy, lúc mới đến Tiêu Lôi Môn chỉ là cảnh giới Thiên Tôn, nhưng mới bao lâu chứ? Chí mấy tháng thôi, đã từ cảnh giới Thiên Tôn đạt đến cảnh giới Thông Thần Cửu Trọng!

Có thế nói là thiên bấm, nếu không xảy ra gì bất trắc, thành tích trong tương lai sẽ không thua kém gì Ẩn An Sương, thậm chí có thế vượt qua Ấn An Sương.

Trịnh Nguyệt Tinh rất coi trọng và yêu mến hai đồ đệ này, thấy hai người bọn họ sắp bị đưa đến nhà họ ưng, bà ấy đã mấy ngày không có giấc ngủ ngon, không thể chợp mắt được, cũng không biết đã khóc bao nhiêu lần.

Cầu xin môn chủ Chung Linh Diệu không biết bao nhiêu lần, thậm chí bà ấy còn quỳ xuống!

Võ giả thường không quỳ gối, nhưng vì hai đồ đệ, đêm qua, bà ấy đã quỳ cá một đêm!

Nhưng, Chung Linh Diệu vẫn không đồng ý.

Bên cạnh Trịnh Nguyệt Tinh còn có một bà lão, cũng là trướng lão, nhưng cánh giới chỉ là Thông Thần Cửu Trọng.

Trước khi năm người đến cung điện, liền dừng lại, Chung Linh Diệu nói: “Mấy người đợi ở đây, bất kế Hoa Linh Vy hay Ẩn An Sương, bọn họ đều là những đệ tử rất được coi trọng trong Tiêu Lôi Môn, tôi muốn nói chuyện riêng với bọn họ”.

“Vâng!”

Bốn vị trưởng lão đáp lại.

“Nhị trướng lão, nếu bà không chấp nhận được, lần này đừng tới nhà họ ưng nữa, tôi và đại trường lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão đi là được rồi”, Chung Linh Diệu nói thêm.

“Không, môn chủ, tôi muốn đi, cho dù là chết, tôi cũng phải nhìn bọn họ chết”, Trịnh Nguyệt Tinh nói, bà ấy đã quyết định, lúc đến nhà họ Ưng, nếu nhà họ Ưng không xử tử hai đệ tử tại chỗ, bà ấy sẽ đích thân ra tay, dẩu sao, bà ấy biết, nhà họ Ưng chính là địa ngục với Hoa Linh Vy và Ấn An Sương, nếu không chết, bọn họ chắc chân còn tồi tệ hơn sống không bằng chết!

Nếu đẵ vậy, chi bằng bán thán đích thản ra tay

giết chết bọn họ, sau đó, mang theo sự áy náy và tự trách cùng bọn họ rời khỏi thế giới này.

“Bà đã khăng khăng đòi đi, vậy được rồi, mấy người đợi ở đây”, Chung Linh Diệu nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại đi vào trong trong cung điện.

Bên trong cung điện, hai người Ấn An Sương và Hoa Linh Vy đang tu luyện.

Hai người bọn họ thật sự quá đẹp, ngồi cùng nhau còn đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng trong thế giới trần tục, muốn có vóc dáng có vóc dáng, muốn có khuôn mặt có khuôn mặt, không hề thua kém Âu Dã Tư Linh, ba cô gái ngang tài ngang sức!

Bọn họ nghe thấy tiếng động, liền mở mât ra nhìn, thấy là Chung Linh Diệu, không nói lời nào tiếp tục tu luyện, không chút đế ý đến ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK