“Hoàng tộc?”, ánh mẳt Trần Đức cứng lại, anh nhận ra ký hiệu trên xe kéo,
Đó là hoàng tộc Đại Hạ của Nam Hạ Châu!
Trần Đức lấy dung mạo của hắn ta dò tìm trong không gian Đại Thiên, nhanh chóng đã biết được thân phận của hắn ta.
Hoàng tử Đại Hạ,
Lý Thế Ngọc!
Vua Đại Hạ tổng cộng có chín đứa con trai,
Lý Thế Ngọc đứng thứ ba,
Nhưng,
Lại là người mạnh nhất trong chín đứa con trai, hoàn mỹ kế thừa thế lực của Đế Vương, được khen là người nối nghiệp Đế Vương, tương lai có khả năng dẳn dắt hoàng triều Đại Hạ tiến thêm một bước, trở thành một trong các thế lực viễn cổ.
“Anh Trần, hoàng tử nhà tôi mời anh tối nay đến đình Bích Thủy nói chuyện”, người phụ nữ hơi khom người: “Ngoài ra còn có mấy vị cường giả trẻ tuổi đến đây, thánh nữ Tô Y Y tộc Bách Hoa, Tư Chính Hạo Mãn tộc, Lý Trường Sinh tộc Trường Sinh Tiên, Thích Thiện Phật giáo tương lai, v.v…”
Cô gái nói tên rất nhiều người, trong đó có một vài người quen như Thích Thiện, Tô Y Y, mấy người còn lại cũng đều phi phàm, là cường giả thế hệ trẻ tương đối nối danh của Nam Hạ Châu, được các thế lực tập trung đào tạo.
“Xỉn anh Trần nế mặt”, người phụ nữ bổ sung nói.
“Được, tôi đi!”
Cách đó rất xa, Trần Đức khẽ gật đầu với Lý Thế Ngọc.
Sau đó,
Đoàn người rời đi, trực tiếp vào hư không, biến mất không thấy.
Hiện thân của hoàng tử Đại Hạ lại một lần nữa nối lên gợn sóng, hoàng tộc Đại Hạ cách thành Phong Vân rất xa, hắn ta đến đây có phải liên quan đến Hiên Viên Anh Hùng?
Các loại suy đoán nổi lẻn không ngừng, không ai quấy rầy Trần Đức, có hoàng tử Đại Hạ giúp đỡ, không ai dám tùy tiện xúc phạm.
Tên của Trần Thiên Không vang khắp thành Phong Vân trong mấy ngày nay, mọi người đều biết thành Phong Vân xuất hiện một cao thủ Cổ Nguyên trẻ tuối, ra tay là có đồ tốt.
Màn đêm lại hạ xuống,
Đình Bích Thủy là một nơi nằm ở trung tâm thành Phong Vân, bốn phía sóng xanh biếc, trong nước từng đóa hoa sen nở rộ, nguyên khí bốc hơi, mà giữa trung tâm nước biếc được xây một đình đài phong cách cổ xửa tao nhã, không tính là hùng vĩ, nhưng lại rất không tầm thường, ở một mình trong thế giới nhỏ, nước biếc róc rách, trúc xanh mọc như rừng, cho người ta một loại cảm giác tĩnh lặng.
Mà đây,
Chính là vùng đất hoàng tộc Đại Hạ kinh doanh,
Hoàng tộc chuyên dùng,
Ngày thường sẽ không mớ, có thế nói tạo ra nơi này, cho dù là hoàng tộc Đại Hạ cũng phải hao phí số tiền lớn.
Trần Đức đi giữa rừng trúc xanh, xuyên qua dòng suối nhỏ, bước vào đình đài, rất nhanh đã gặp được mấy người quen.
Tô Y Y vẳn như thường lệ buộc tóc đuôi ngựa, mắt đen nhánh lóe lên ánh sáng trong suốt như đá quý, duy chỉ có điếm khác với lần trước là đôi chân thon dài như được trời cao tỉ mỉ chế tạo kia không đỉ tất nữa, mà cứ như vậy đế lộ ra bên ngoài, phối hợp với một chiếc quần cực ngẳn, nhìn vô cùng xinh đẹp thuần khiết, một hương thơm tao nhã nhàn nhạt lan tỏa, xao xuyến lòng người.
Bên cạnh cỏ ta còn có Thích Thiện mặc áo cà sa trắng, trên cổ đeo một chuỗi phật châu màu xanh lá cây, gầy hơn so với lần trước, nhưng quanh người tràn ngập phật quang, giống như thật sự đâc đạo thành Phật, mang theo phật vận nồng nàn, nhưng gương mặt lại cho người ta một loại mùi vị cực kỳ hung tàn.
Hai người đều mạnh hơn so với lúc ở đảo Khốn Long, Tô Y Y không cần nhiều lời, cô ta vốn là thiên đạo thể, tu hành một ngày bằng người ta một trăm năm, tốc độ đề thăng nhanh chóng, bây giờ đã là cường giả cấp Thiên,