Lúc này cả người Bạch Tiêu như bức tượng, đứng tại chỗ, nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không, một lúc sau, lại… lại vẫn không phản ứng lại?
Cũng khó trách, cho dù hắn ta nằm mơ, cũng không ngờ tên nhóc trước mặt dám sỉ nhục hắn ta!
Giống như đứa trẻ sơ sinh, đối diện với người lớn, đột nhiên mớ miệng mắng người, sự đả kích không thể tưởng tượng, đối lại là bất kỳ ai cũng sẽ thôn người, Bạch Tiêu cũng không ngoạỉ lệ.
“Vãi!”
“Tên nhóc này, bị ngu hả?”
Tảm trạng đám người Ngô Thanh Phong, Vương Hoặc trầm xuống, ngay cả phụ nữ xinh đẹp, rất có sức hút như Diêu Diệc Khả cũng phải chửi thầm.
Đó là thần đấy!
Vị thần chỉ cần vung tay là có thế lấy tính mạng của bọn họ!
Trần Bát Hoang lại… lại dám sỉ nhục như vậy!
Tự mình muốn chết cũng đã đành, nếu chọc giận Bạch Tiêu, rất có khả năng bọn họ cũng không sống nối!
Trái tim của từng người đều đập mạnh, hai người Hồn Chảu, Tào Nam Thiên như bị dính keo, đứng yên tại chỗ, ngay cả run cũng không run nối, bởi vì, bọn họ cảm nhận rõ ràng một luồng áp lực đáng sợ như núi gầm biển thét bao trùm bọn họ!
Rõ ràng Bạch Tiêu vẫn là Bạch Tiêu, không thay đối gì, nhưng trong mắt họ, lúc này, cơ thế của Bạch Tiêu cao to đội trời đạp đất, còn bọn họ còn không cao bằng bàn chân của hắn ta, thực sự là con kiến hèn mọn.
“Không ngờ, trên đời này lại có con chảu chấu dám mắng tao”, Bạch Tiêu tức đến bật cười lạnh lùng.
Kế cả ở nước Vĩnh Hằng, cũng không có nhiều người dám mắng hắn ta.
Hắn ta đã sống mấy chục năm, dù thế nào cũng không ngờ có một ngày bị một tu sĩ bình thường không có gì đặc biệt của thế giới đại thiên mắng chửi!
“Chết đi!”
Bạch Tiêu là người không nói nhiều, đặc biệt là đối diện với con kiến, hắn ta càng không nói nhiều, nổi giận thì giết người.
“Ầm!”
Trong phút chốc, trời như sập xuống, vùng trời đất bình yên bỗng nổi gợn sóng, thiên địa đại đạo đan xen, cuồn cuồn, như sao sớm tỏa ra hào quang chóỉ mắt, từng đường hào quang đan xen, lại như biến lớn gào thét, thần uy vô hạn ập về phía Trần Đức!
Đến lúc này, Trần Đức cũng không có suy nghĩ khác, chỉ có bỏ chạy!
Đối diện với Bạch Tiêu, cho dù anh có bỏ chạy cũng không mất mặt.
Huống hồ, chuyến đi đến Thiên Tự Các này, tuy anh không có được nhiều thứ, nhưng cũng không thiệt, năm trăm triệu nguyên thạch thượng phấm, còn có nắp quan tài làm từ liều Thiên Tuyệt, không những không thiệt, còn lãi lớn.
Nhưng không đợi anh bỏ đi, đúng lúc tất cả thần uy của Bạch Tiêu sắp đàn áp đến, một bóng hình xinh đẹp đột nhiên chặn trước người anh không hề báo trước.
Vung tay, nguyên khí màu đỏ lửa tỏa ra, trong tích tắc, ngăn chặn tất cả sức mạnh của Bạch Tiêu, hóa giải tất cả nguy cơ trong vài phút.
“Ưng Thanh Vũ?”
Bạch Tiêu ngẩn người, hiến nhiên không ngờ ưng Thanh Vũ lại đột nhiên ra tay.
Đạo Nhất, Hi Đặc cũng không ngờ, cũng đều kỉnh ngạc.
Trần Đức càng ngây ra như gỗ tại
chỗ.
Ưng Thanh Vũ, cứu… cứu anh?
Cho thấy điều gì?
Có phải cho thấy, trong lòng Ưng Thanh Vũ… có anh?