Lăng Nhất Hải rất trực tiếp, giọng nói nhàn nhạt, giống như đang ra lệnh, không phải hỏi.
Suy cho cùng với thực lực, cảnh giới và địa vị của hắn, chọn trúng Lâm Tử Huyên làm hầu gái bên cạnh hằn ta chính là vinh dự của cô ta, cô ta hoàn toàn không có lý do để từ chối, cũng không dám từ chối!
‘Hả?’
Bốn chữ hầu gái bên người vừa nói ra, lập tức đám người người Vương Mâu và Lảm Đông Nhạc cũng ngây ra.
Hầu gái bên người là có ý gì?
Có việc thì làm đầy tớ, không có việc thì làm hầu gái!
Đây chính là hầu gái bên người!
Rất rõ ràng,
Lăng Nhất Hải đã nhìn trúng Lâm Tử Huyên!
Cái này cũng bình thường, sắc đẹp của Lâm Tử Huyên quả thật thuộc hàng thượng thượng đắng, ngũ quan thanh thuần xinh đẹp, hoạt bát, thân hình chữ s, da trắng như ngọc, dáng người mê hoặc, mang khí chất thiên sứ.
Người phụ nữ như vậy, người đàn ông nào không thích?
Nhưng,
Trước đó Vương Mâu đã nói Lâm Tử Huyên là người phụ nữ của hắn ta!
Còn Lăng Nhất Hải thì sao? Hắn ta không hề
chịu thua, ỏ ngay trước mắt Vương Mâu, nói thắng muốn Lâm Tử Huyên làm hầu gái bên người!
Quả thật chính là một cái bạt tai tát vào mặt Vương Mâu!
Nếu như đổi thành người khác, Vương Mâu đã sớm phát điên lên muốn giết người!
Nhưng người trước mắt là Lăng Nhất Hải!
Một người đàn ông hắn ta không chọc nổi, cũng không dám chọc!
Ruột gan Vương Mảu đều ân hận đến xanh tái, hắn ta nên sớm nghĩ đến chuyện này, dựa vào sắc đẹp của Lâm Tử Huyên, rất dề khiến đàn ông rung động, đặc biết là loại cường giả muốn cái gì cũng phải giành bằng được như Lăng Nhất Hải.
Đảy đúng là hắn ta trực tiếp dâng người tặng vào trong tay người khác!
Nhưng Vương Mảu không có bất kỳ cách nào khác, hắn ta không dám có ý kiến gì với Lăng Nhất Hải, đừng nói là phản kháng, ngay cả nói cũng không dám hé rảng, hắn ta cúi thấp đầu.
Lăng Nhất Hải vốn không hề chú ý đến hắn ta, hoàn toàn không thèm đế ý hắn ta đang nghĩ gì.
Hắn ta chiếm đoạt người phụ nữ của Vương Mâu là điều đúng đẳn và đương nhiên thôi, không phải sao?
Cùng giây đó, Lăng Nhất Hải cười rồi bố sung thêm: “Cô yên tâm, chỉ cần làm hầu gái bên người tôi, tôi đảm bảo, bất kỳ tài nguyên tốt trong đảo Khốn Long cũng có một phần của cô. Hơn nữa, nói cho cô một bí mật, đảo Khốn Long đi vào thì dẻ, đi ra thì khó. Muốn rời đi, số lượng chỉ có ba trăm người. Tôi đồng ý cho cô, Vương Mâu và chú cô, mỗi người một chỗ”.
Cái gì?!
Xung quanh lập tức chìm vào yên tĩnh ngắn ngủi, không tới hai ba giây, trong nháy mắt lại sôi trào, làn tràn ra sự bất an!
Ba trăm chỗ!
Trong đảo Khốn Long chỉ có ba trăm người có thể đi ra ngoài!
Tin tức này không khác nào lựu đạn nổ trong nước sâu, tất cả mọi người đều bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Theo như bọn họ biết, đã có hơn một trăm ngàn người đến đảo Khốn Long!
Cuối cùng chỉ có ba trăm người có thế rời đi?! Không ai nghỉ ngờ lời Lăng Nhất Hải là giả,
Bời vì không cần thiết!