Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đất loạn lạc, đất đai sụp đố, hư không sôi trào, quy luật và đạo văn cùng gào thét, đao kiếm tranh giành, súng búa di chuyến, máu tươi như mực, nhuộm đỏ đất đai.

Trận chiến này đánh đến mức trời đất tối tăm hỗn loạn.

Dưới mười tám chiếc thuyền, không biết đã chết bao nhiêu người.

Nơi đó giống như chổ quy tụ sinh mạng, trong giây phút ngã xuống đã trở thành cõi vĩnh hằng của vô số người.

“Rào!”

Hai ba canh giờ sau.

Biến lớn,

Đột nhiên gào thét.

Ba mươi chiếc thuyền chuyển động!

Giống như nghe thấy lời hiệu triệu gì đó, ba mươi bóng người đồng loạt lướt mái chèo, bắt đầu chậm rãi rời khỏi bờ biến.

“Không!”

“Mau lên thuyền, mau lên thuyền!”

Trong phút chốc, các tu sĩ còn lại đã phát điên, bọn họ điên cuồng đuổi theo con thuyền, chỉ tiếc là phần lớn số người không thế lên thuyền.

Mười tám chiếc thuyền.

Vốn đĩ có một trăm tám mươi người rời đi.

Nhưng cuối cùng, bởi vì tranh đấu, không ai chịu nhường ai, chỉ có hơn một trăm người đi lên, trên thuyền, mổi một vị trí đều có máu.

“Rào rào rào rào!”

Sóng biển nhấp nhô, biển lớn dâng cao, rất nhiều võ giả liều mạng đuổi theo thuyền, vô tình chìm xuống biển, bị nước biển nuốt chửng.

Ba mươi chiếc thuyền,

Chậm rãi rời đi, biển lớn dâng lẻn một lớp sương mù dày đặc quỷ dị, biến mất trong hơi nước.

Đám người Trần Đức đến trước cầu Nại Hà, lần lượt đi lên.

Khi bọn họ rời đi.

Ba mươi chiếc thuyền đã vỡ.

Hóa thành gỏ vụn, chìm vào đáy biển.

“A di đà phật…”

Khóe mắt Thích Thiện chảy xuống một giọt nước mắt, hắn ta khác với đại đa số tín đồ Phật Giáo, từ khi ra đời cho đến bây giờ, hắn ta chưa từng giết ai, càng không muốn có ai chết, lòng mang đại thiện. Hôm nay lại nhìn thấy mặt u ám của các loại nhân tính, các loại máu tươi và sự tàn sát, trong lòng cực kỳ khó chịu.

“Đi thôi!”

Đến trước cầu Nại Hà, mọi người không kịp chờ đợi tiến vào hành trình.

Hành trình rất dài trẽn đảo Khốn Long,

Cuối cùng đã kết thúc!

Trên mặt mổi người đều mang theo thoải mái, thở phào nhẹ nhõm.

Trần Đức cũng mang theo vài phần khao khát, cuối cùng có thể nhìn thấy cố hương của Linh Lung -Đại Thiên Thế Giới một cách chân chính.

“Gầm!”

“Gầm!”

Long Vương mà Lý Thiên Cương và Độc Cô Huyền thu phục cũng đi ra, phát ra từng tiếng gầm thét.

Con Long Vương mà Trần Tử Phi kế thừa, Trần Võ Si bắt cũng bị Hoắc Hạo lấy được, lúc này cũng xuất hiện, ba con Long Vương gầm dài, giống như đang hô hoán cái gì.

Đồng thời,

Trần Đức nhìn thấy bên bờ khác của biển khơi, từng con khủng long cao lớn chạy như điên tới, khi bọn chúng xuất hiện, đáo Khốn Long sấm chớp rền vang, sét đánh trùng trùng.

Có vẻ bọn chúng đi đến bên bờ, giống như đưa tiền ba con Long Vương đang gầm thét.

“Y nha!’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK