Giọng Vương Mâu đầy sát ý, trầm thấp, khàn khàn, gắt gao trừng mắt nhìn Trần Đức hòng cảnh cáo và uy hiếp anh.
Thế nhưng…
Trần Đức còn chầng thèm nhìn hắn ta dù chỉ một lần, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại đó, tiếp tục đi về phía trước, bình thản, ung dung, thoải mái.
La Văn Sơn và Lâm Tử Huyên cũng ngơ ngác, hai người bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Trần Đức lại đứng ra vào những lúc thế này, anh… Anh không sợ chết ư?
Nên biết rằng thực lực của Lăng Nhất Hải được cả đảo Khốn Long này công nhận, nằm trong bảng thứ nhất đấy, cảnh giới có yếu hơn Trần Võ Si một chút nhưng cũng không đáng là bao, ít nhất cũng là cao thủ cảnh giới Quy Nguyên cơ mà.
Trần Đức thì sao? Theo thực lực mà anh thể hiện ra, cùng lắm chỉ tới Đại Năng, dù anh có giấu tài, có quân bài tấy nào đó thì cũng chỉ lên được tới Hóa Đạo sơ kỳ, cảnh giới đó mà so với Lăng Nhất Hải có thế nói là một trời một vực, không thể đặt lên cán cân để so sánh!
Đảo mắt khắp đảo Khốn Long, người có thể vượt qua Lăng Nhất Hải, dám chống đối hẳn ta chẳc
không quá mười người!
Vậy mà…
Trần Đức lại đứng ra, anh thật sự nghiêm túc đứng ra!
Tuy hành động có hơi ngốc nghếch, nhưng trong lòng Lâm Tử Huyên vẫn thấy ấm áp, không ngờ được vào những lúc quan trọng thế này, kẻ nói giúp cô ta lại là một người hầu khác họ, cùng với một tên mới nhặt được trên đường, quen biết không bao lâu.
Cùng lúc đó, sắc mặt của Lăng Nhất Hải cũng trở nên khó coi như người chết, âm u đến độ sắp thành mưa: “Cái tên Lăng Nhất Hải này gắn liền với chữ nhân từ hả? Không thể ngờ được một con kiến hôi mà cũng dám đứng ra chống đối bản tôn?”
Trong lúc nói chuyện.
Hơi thở trên người Lăng Nhất Hải hoàn toàn bùng nổ, như núi lửa phun trào, điên cuồng phun dung nham, hơi thở khủng bố không hề yếu hơn Trần Võ Sỉ là mấy đánh úp tới, bao trùm lấy cả hòn đảo.
Mọi người xung quanh chỉ nhìn thấy một con cự thú hồng hoang đứng trước mặt mình, chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân thôi cũng đủ để nghiền nát
mình.
Vương Mâu, Lâm Đông Nhạc cùng với người hầu của họ đứng bên cạnh đều bị hơi thở khủng bố đó đè nén, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy.
Cũng có người bị nguyên khí như đại hồng thủy của Lăng Nhất Hải trút xuống, đè nén khiến họ vãi ra quần, trong khoảng thời gian ngắn không thế nhúc nhích được. Chỉ có thể mặc cho thứ chất lỏng hôi thối chảy dọc bắp đùi.
“Con kiến càng bám cây này, không biết tự lượng sức mình. Ranh con, tôi khuyên cậu tốt nhất nên tự hiểu lấy mình, mau xin lỗi cậu Lâm đi, chọc giận cậu Lâm rồi sẽ không thể sống qua hôm nay được đâu! Mạng cậu rẻ mạt, nhưng đừng làm liên lụy đến cô chủ nhà họ Lảm này!”
Sắc mặt Lâm Đông Nhạc tái nhợt đến lạ, nguyên khí rất khó dễ vận chuyến, cố gắng nói.
“Trần Đức, cậu đừng xúc động như thế, mau xin lỗi đi!”
La Văn Sơn cũng căng thẳng, tuy rằng ông ta đã loáng thoáng cảm thấy Trần Đức có gì đó đặc biệt, nhưng bây giờ đối thủ của anh là Lăng Nhất Hải, không phải là con chó con mèo ngoài đường. Dù anh đặc biệt, nhưng liệu có thể mạnh hơn Lăng
Nhất Hải không?
Lòng La Văn Sơn đầy lo lắng, cố gắng chịu đựng sự khó thở từ sức ép của Lăng Nhất Hải và cơ thể không cách nào vận chuyển nguyên khí, truyền âm vào thần thức của Trần Đức!
Ngông cuồng, đúng là ngông cuồng không sao tả nổi!
Sắc mặt âm u của Lăng Nhất Hải lại trở nên nhăn nhó, nhíu mày, khó coi như người chết vậy.