Không vì gì khác, lúc này Trần Đức không mặc gì.
Hoàn toàn bày ra trước mặt bốn người.
Chẳng còn cách nào, không phải anh không muổn mặc quần áo, mà là không có!
Quan trọng là vẫn không thể thúc động nguyên khí thực sự, không thể ngưng tụ nguyên khí che cơ thể.
Còn bốn người trước mặt lại cứ bắt anh đi ra, anh có cách gì đây? Anh cũng rất bất lực!
“Đáng chết!”
Sau một hồi tĩnh lặng, sắc mặt Mộc Nhiên âm trầm: “Là một người bình thường không có chút nguyên khí? Người phàm, mày biết mày đã mạo phạm bọn tao không?”
Vừa dứt lời, Mộc Nhiên không cho Trần Đức cơ hội lên tiếng nói.
“Keng!”
Hắn bỗng rút ra trường kiếm bên hông, chém một đường kiếm xuống Trần Đức.
Nhưng đúng lúc cách Trần Đức nửa mét, đột nhiên dừng lại.
Tấn ca đưa một tay nắm chặt kiếm của hắn, thản nhiên nói:
“Ra tay với một người bình thường, có mất mặt không hả? Cút sang một bên”.
Mộc Nhiên ngẩn người, trừng mắt hung hãn nhìn Trần Đức một cái, đứng sang một bên.
Trần Đức hơi bất ngờ nhìn người trước mặt một cái: “Thực sự xin lỗi, quần áo của tôi bị một đám người cướp đi rồi”.
“Không sao”.
Tấn ca vứt ra một bộ quần áo cho Trần Đức.
Bộ quần áo hơi nhỏ.
Ủng hộ chúng mình tại tamlinh247.com.vn
Nhưng cũng miễn cường vừa với người Trần Đức, một bộ đồ trắng, trông như tiên, cũng có vài phần cốt cách tiên phong đạo cốt.
“Mày tên gì? Tại sao lại ở đây”, Trần Đức mặc quần áo, Tấn ca hỏi.
“Tôi tên là Tra”, Trần Đức trả lời theo bản năng.
‘Tra?”, Mộc Nhiên cười lạnh lùng một tiếng, chế nhạo nói: “Cái tên này hình như rất xứng với mày, đúng là cặn bã”.
Hai cô gái còn lại và Tấn Ca đều hơi ngạc nhiên.
Không ngờ còn có người có tên
này.
“Khụ..:
Trần Đức hơi lúng túng: “Xin lỗi, tôi nhầm”.
Dừng một chút, Trần Đức tự giới thiệu lại: “Tôi họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang”.
Vừa dứt lời, có thế thấy rõ ràng, Tấn Ca lập tức cau mày, trong ánh mắt lóe lên vẻ ghê tởm kinh khủng với Trần Đức: “Mày có biết mày đang bôi nhọ Hoang Thiên Vương không”.
Trần Đức ngấn người.
“Nhóc con, có rất nhiều người ở thế giới đại thiên mạo xưng Hoang Thiên Vương, mày là một trong số rác rưởi nhất mà tao từng gặp, chỉ dựa vào mày, cũng có tư cách nhắc đến tên húy của Hoang Thiên Vương? Còn dám mạo nhận thân phận của anh ta?”, vẻ mặt Mộc Nhiên cũng lóe lên sát ý trùng trùng.
“Không biết tốt xấu”, ở bên khác, hai cô gái vẩn luôn trầm mặc, không lên tiếng cũng hiện lên vẻ ghê tởm, một cô gái mặc váy ngắn màu hồng trong đó lẩm bẩm một tiếng.
“Ban nhỏ”.
Một cô gái cao lớn chân dài thẳng tắp đi lên trước, sắc mặt của cô ta có vẻ như bị bệnh, hơi tái nhợt, đến trước Trần Đức, nhìn kỹ anh từ trên xuống dưới, trong đôi mắt lóe lên sát ý: “Lần đầu tiên, tôi tha cho anh, nếu còn lần thứ hai, cho dù anh là người bình thường, thì tôi cũng sẽ không nương tay, hiểu không?”
“Äc…”
Trần Đức dở khóc dở cười, bây giờ anh nói thật thì lại không có ai tin? Còn đòi giết anh? Nhưng mà ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, hơi thở của anh cùng với mặt mũi đã thay đổi rất nhiều, trên người lại không có chút dao động cảnh giới nào, so với anh trước kia cứ như hai người hoàn toàn khác biệt.