Bạch Lan Tiên trước đó còn cầu xin, sợ muốn chết, lúc này thái độ quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, hung dữ, âm độc nói: “Cậu còn ngây ra đó làm gì, còn không cút qua đỏ nhận tội với cậu Trình đi?”
Bạch Lan Tiên nói lớn tiếng, chấn động trời đất, trong lúc nói, một luồng nguyên khí vút lên trời mây, truyền tín hiệu về hướng của Trình Lực.
Trình Lực lập tức chú ý đến!
Cảm nhận của hắn ta vốn nhạy cảm, huống hồ Bạch Lan Tiên còn phát tín hiệu?
Lập tức. hắn ta cất bước chân đi về hướng Trần Đức, tốc độ cực nhanh, như lưu quang màu đỏ.
“Cô à, tại sao cô phải làm vậy?”
Nét mặt Bạch Tĩnh Vân bỗng thay đổi, dù thế nào cô ta cũng không ngờ vào thời khắc quan trọng như này, Bạch Lan Tiẽn lại không hề do dự bán đứng Trần Đức.
Đáng ghê tởm!
Bạch Tĩnh Vân rất tự trách bản thân, cô ta không nên nghe lời của Bạch Lan Tiên đi cầu xỉn cho bà ta, nếu không phải cô ta cầu xin, chắc chắn Bạch Lan Tiên không có cơ hội phát tín hiệu!
“Ha ha, Bạch Tĩnh Vân, có trách thì trách mày còn quá trẻ, quá non nớt…”
Bạch Lan Tiên cười lạnh lùng âm hiếm, không hề đế tâm đến cảm xúc của Bạch Tĩnh Vản: “Ban đầu cũng là tao bị mù, lại coi trọng mày như vậy, đồ ngu như mày, vốn không thế sống quá lâu, giữa Trần Bát Hoang và cậu Trình, lựa chọn ai, rất khó sao? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không phải sao?”
“Bạch Lan Tiên, bà thật đáng ghẽ tởm, bắt đầu từ hôm nay, tôi đoạn tuyệt mọi quan hệ với bà!”
Bạch Tĩnh Vân nối giận, thực sự cực kỳ tức giận, không ngờ cô của mình lại là loại người vỏ liêm sỉ không biết xấu hổ.
Khi cầu xin Trần Bát Hoang thì ra vẻ đáng thương.
Bây giờ lại coi thường người ta?
Đúng là cực kỳ không biết xấu hổ!
“Khà khà… Bạch Tĩnh Vân, không cần mày nói,
tao cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với mày, Bạch Lan Tiên tao quen biết mày, đúng là rất nhục nhã”.
Trong lời nói của Bạch Lan Tiên không có chút tình thân, tình cảm.
Ngược lại là Bạch Tĩnh Vản, lúc này nước mắt đầm đìa, khoang mắt đỏ bừng, lo lắng, sợ hãi nhìn sang Trần Đức: “ông xã, chúng ta phải làm thế nào?”
“Có tôi ở đây, không cần lo lắng”.
Trần Đức rất bình tĩnh, không có chút sợ hãi.
“Chết đến nơi rồi còn nói khoác không biết ngượng, đúng là chưa từng gặp kẻ ngu dốt, ấu trĩ như vậy…”