“Anh đi đi, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ mơ tướng đến việc cứu chị Thanh Vũ nữa, chị ấy từng nhờ tôi, nếu như có trông thấy anh thì nhất định phải bảo anh rời đi”.
Nói đến đó, hai mắt Tô Lăng Tuyết xuất hiện vẻ mông lung, chị Thanh Vũ rất tốt, là một người thiện lương, lại lớn lẻn cùng cỏ ta, quen biết từ rất nhỏ, cô ta thật sự không nỡ, cũng không muốn chị ấy rời khỏi thế giới này.
Nhưng.
Cô ta cũng hết cách rồi!
Có đau khổ, có không nỡ cách mấy cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi!
Đó là sự thật!
“Bọn bọn định khi nào di dời phong ấn trong người Thanh Vũ”, Trần Đức lại uống một ngụm rượu, rượu mạnh trôi xuống cổ họng, giọng hơi khàn khàn.
Bầu rượu trong tay anh không lớn, nhưng ít nhất có thế đựng được mười cân rượu.
Anh chỉ nói chuyện với Tô Lảng Tuyết chừng nửa tiếng đồng hồ, bầu rượu cũng đã cạn thấy đáy, chỉ còn một ngụm.
Tô Lăng Tuyết ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, đột nhiên giật lấy bầu rượu của Trần Đức, uống hết ngụm cuối cùng.
“Khụ… Khụ…”
Một ngụm xuống bụng, Tô Lăng Tuyết khụ đến nỗi chảy cả nước mắt: “Trần Bát Hoang, tôi cứ tưởng anh đang uống thứ bảo bối gì, thì ra là rượu hả?”
Ho khan xong cồ ta mới lên tiếng: “Sau cái ngày ưng Thương với Âu Dã Tư Linh kết hôn, nhà họ ưng sẽ bât đầu ra tay với chị Thanh Vũ”.
“Trần Bát Hoang, tối nay anh cứ nghỉ ở đây, sáng mai tôi sẽ bảo người đưa anh ra khỏi thành”.
“Bậy bạ!”
Đúng lúc này, ngoài cửa có một giọng nói nặng nề vang lên, ngay sau đó, một đôi vợ chồng trung niên từ bên ngoài đi vào.
“Bố, mẹ… Sao hai người lại trở về?”
Người đó chính là Tô Trung Dương, bố Tô Lăng
Tuyết và mẹ An Như Nguyệt!
‘Tất nhiên là anh gọi bác trai, bác gái về rồi”, Tô Lảng Tuyết còn chưa dứt lời thì sau lưng đôi vợ chồng trung niên đã xuất hiện một bóng người.
Đó chính là Diệp Dao!
Ánh mắt hắn đầy ằm u, khi nhìn về phía Trần Đức lại càng không được tốt lành gì.
‘Anh…”, Tô Lăng Tuyết khẽ cắn răng, có chút tức giận.
“Tiếu Tuyết à, bình thường bố dạy dổ con thế nào?”, Tô Trung Dương mặc bộ trường bào màu xanh dương đậm: “Đã bảo con đừng nên giao du với những kẻ không đàng hoàng rồi cơ mà? Sao lại dẫn về tận nhà mình thế này?”
Tô Trung Dương khẽ hít mũi, thậm chí còn ngửi được mùi rượu trong không khí, đôi mày kiếm nhíu lại thật chặt:
“Tiểu Tuyết, con lại đây!”
“Bố…”
Tô Lảng Tuyết đi thẳng về phía trước, lẽ ra định giải thích vài câu, lại không biết phải nói từ đâu.
Thân phận Trần Đức là thứ không thể để lộ.