“Trần Nguyên Vũ, chắc chắn ông rất hy vọng tôi thức tỉnh ấn ký thiên tâm phải không? Được, tôi cho ông toại nguyện!”
Trần Đức tự nhủ trong lòng.
Sau đó, anh ngẩng đầu, nhìn sang tượng đồng: “Lão Yẻu Hoàng, chắc chắn ông biết cách thức tỉnh ấn ký thiên tâm, đúng không?”
“Cậu nhóc, cậu hỏi đúng người rồi”.
Thiên Yêu Hoàng đã từng đi theo một người có ấn ký thiên tâm, nếu nói trên thế giới này có người nào hiếu về ấn ký thiên tâm nhất, ông ta là người thứ nhất, chắc chắn không ai dám nói là thứ hai: “Đúng là tôi có cách có thể giúp cậu thức tỉnh ấn ký
thiên tâm”.
“Xin tiền bối trợ giúp!”
Trần Đức tỏ thái độ thành khẩn, cung kính, trong đôi mắt mang theo sự kỳ vọng, khát khao sâu sắc.
Nếu Trần Nguyên Vũ đã nối suy nghĩ viến vông, muốn anh thức tính ấn ký thiên tâm, được, vậy thì anh sẽ thức tỉnh ấn ký thiên tâm, nhưng sau khi thức tính, có thế cướp đi không thì phải xem Trần Nguyên Vũ có bản lĩnh đó không.
Hiện giờ, Trần Đức không hiểu nhiều về ấn ký thiên tâm, Linh Lung cũng hiếu cực ít, tuy rằng ấn ký thiên tâm được diễn hóa ra từ người có ấn ký thiên đạo, nhưng tỷ lệ cũng khá thấp, mấy trăm ngàn năm cũng chưa chắc diễn hóa ra được.
Ghi chép chi tiết về ấn ký thiên tâm, kế cả dùng không gian đại thiên cũng không có nhiều.
‘Tỏi cũng muốn giúp cậu thức tỉnh nó ngay lập tức, đáng tiếc, bây giờ không được, thức tỉnh huyết mạch, thông thường chỉ có một cách, đó chính là kích động, kích thích lục phủ ngũ tạng, chân tay xương cốt, thông thường, một số cuộc chiến sinh tử có thể khiến huyết mạch sôi sục, từ đó kích hoạt huyết mạch”.
Lão Yêu Hoàng thở dài: “Muốn thức tỉnh ấn ký thiên tâm cũng phải kích thích, nhưng không phải là loại kích thích như cuộc chiến sinh tử, ấn ký thiên tâm kết nối với thiên đạo, cần trời ban!”
“Nói một cách đơn giản, chính là lôi kiếp!”
Lão Yêu Hoàng rất không vui nói: “Cậu nhóc, cậu phải biết rõ, lồi kiếp… mẹ kiếp, muốn lôi kiếp giáng xuống, ít nhất phái là cảnh giới Khai Thiên, chỉ có đến lúc đó, lôi kiếp của cậu giáng xuống, tôi mới có cách giúp cậu thức tỉnh ấn ký!”
“Còn bảy giờ thì sao? Vãi, cậu cũng chỉ là cảnh giới Hỗn Nguyên!”
Thiên Yêu Hoàng càng nói càng tức.
Cảnh giới Hỗn Nguyên, cảnh giới này đã đủ mạnh, đủ tồn tại trong mắt nhiều người, cả đời rất nhiều người cũng không đạt được đến, nhưng trong mắt Thiên Yêu Hoàng ông ta, chỉ là cặn bã, cặn bã trong cặn bã.
Từ cảnh giới Hỗn Nguyên, muốn đạt đến cảnh giới Khai Thiên…
Nếu may mẳn, thiên phú yẻu nghiệt một chút, nói ít thì cũng cần ba năm năm đấy?
Người bình thường, thì cần mẩy ngàn năm trẽn vạn năm, nếu không may mắn, thì giống như ba ông lão đần độn của hải tộc, từ Hỗn Nguyên đến Thiên Khai, mẹ nó, phải đến hơn hai vạn năm, sau khi đến Khai Thiên, lại hơn một vạn năm không thể tiến thêm!
Nói cách khác, Thiên Yêu Hoàng vẫn phải đợi!
Ba trăm ngàn năm!
Thiên Yêu Hoàng đã đợi đủ ba trăm ngàn năm. Ba trằm ngàn năm này, ông ta ngày đêm trăn trở, nằm mơ cũng muốn thoát khỏi giam cầm của tượng đồng, được tự do trở lại.
Thấy đã đợi được ba trăm ngàn năm, cuối cùng cũng đợi được người có ấn ký thiên tảm đến, kết quả… kết quả vẫn chưa thức tỉnh?
Thiên Yêu Hoàng muốn phụt máu.
Có quỷ mới biết lúc nào Trần Bát Hoang có thể đạt đến cảnh giới Khai Thiên.
Thiên Yêu Hoàng rất bực bội: “Cậu đi đi, đợi khi nào cậu đạt đến cánh giới Khai Thiên, thì lại đến tìm
tôi”.
“Không thế đi”.
Trần Đức vẳn chưa nói gì. Lỉnh Lung vội nhắc nhở nói: “Nhóc Trân, ông ta mạnh đến mức khiến người ta phát run, nhất định phải gạt ông ta đi cùng anh, có ông ta, cũng bằng với thêm một tấm bùa hộ thân”.