Giờ phút này, sắc mặt của đám người nhà họ Thành và nhà họ Chu đã cười cợt lúc trước còn khó coi hơn so với khóc.
Thành Khuê Phong tái mặt, cứ như máu trên người lão ta bị rút cạn, trông còn đáng sợ hơn người chết. Lão ta cực
kỳ sợ hãi, không chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Có điều, ngay lúc đó, một bàn tay đã vỗ thẳng xuống đầu lão ta.
Rầm!!!
Thành Khuê Phong đứng chết trân như cọc gỗ, trong mắt đã mất đi sinh cơ.
Thoạt nhìn, đầu của lão ta còn nguyên vẹn.
Thế nhưng…
Các cơ quan và tế bào thần kinh trong hộp sọ đã hoàn toàn vỡ nát, biến thành bột nhão.
“Tôi nói rồi, dù là chúa đến cũng không can được”.
Trần Đức cũng không liếc nhìn Thành Khuê Phong, mà quay sang nhìn Lục Phong: “Mà ông… lại càng không được”.
Lúc này, cảm xúc của Lục Phong rất phức tạp, không cam lòng, phẫn nộ xen lẫn sợ hãi.
Giọng điệu hờ hững của Trần Đức tựa như một cây kim đâm vào tim ông ta.
Ông ta muốn phản bác, nhưng đáng tiếc, thực lực bày ra trước mắt, quả thật ông ta không có tư cách.
Lục Phong là một người thông minh. Ông ta biết, đứng trước kẻ mạnh, chỉ có cụp đuôi làm người mới có thể giữ được mạng.
“Cậu Trần… tôi… tôi… sai rồi!”
Sau vài giây im lặng, cuối cùng, Lục Phong cúi đầu nhận sai.
Xưng hô với Trần Đức cũng đổi từ Trần Bát Hoang thành cậu Trần.
Võ giả của ba gia tộc họ Thành, họ Chu và họ Kỳ đều cảm thấy hoang mang, chẳng ai ngờ gia chủ nhà họ Thành và nhà họ Chu hùng hùng hổ hổ đến đây, cuối cùng lại lần lượt bỏ mạng.
Ngay cả cao thủ Côn Luân Hư có thân phận cực cao, được xem là vô địch trong mắt họ, cũng phải cúi đầu nhận lỗi với Trần Bát Hoang.
Bọn họ bị sốc, loại cảm giác này hệt như một người được xưng là giàu có nhất thế giới đi so kè tiền bạc với một người bình thường, nào ngờ kết quả lại là người giàu thua, không có gì bẽ mặt hơn thế…
Bịch!
Bịch!
Đột nhiên, võ giả nhà họ Thành, nhà họ Chu đồng loạt quỳ xuống.
Lúc này, nếu bọn họ không quỳ, e là chỉ có con đường chết.
Trần Đức hờ hững đứng đó, cảm xúc không chút dao động. Đối với người khác thì có lẽ việc này vượt ngoài sức tưởng tượng, nhưng đối với anh, đây vốn dĩ là kết cục đã định sẵn.
“Nếu đã như vậy, ông có thể… cút!”, Trần Đức lạnh lùng nói.
Cút?
Thật… hết biết!
Lại dám bảo người của Côn Luân
Hư cút đi!
Trong khắp ba thành phố lớn của Vân Bắc, e là chỉ có Trần Đức dám nói vậy.
Thế giới quan của già trẻ lớn bé nhà họ Kỳ bị tác động không nhẹ, bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Quan trọng nhất là…