Đệ Ngũ Vệ Đông chỉ đành từ bỏ.
“Các ông tự lo cho bản thân đi”, Lang Thương lướt nhìn bốn người, sau đỏ biến mất tại chổ, như chưa từng xuất hiện.
Trong vùng mai táng Thần Ma, rất nhiều võ giả đã bỏ đi, bốn gia tộc lớn cũng đã bỏ đi hết, Đệ Ngũ Vệ Đông đi cuối cùng, trước khi đi, ông ta đến bên cạnh Đệ Ngũ Hiên, tóm theo ông ta rời khỏi vùng mai táng.
‘Tại sao ông muốn cứu tôi?”
Đệ Ngũ Hiên đã bị thương nặng, hơi thở hổn hến không ổn định.
“Ha ha, cứu ông? Đệ Ngũ Hiên, ông nghĩ nhiều rồi, lần này gia tộc Đệ Ngũ tổn thất nhiều người như vậy, đều do Trần Bát Hoang ban cho, chắng phải ông rát coi trọng hân sao? Đợi hân chết, tôi sẽ dẫn theo ông đi chinh phạt tất cả liên quan đến hắn, cho ông tận mât nhìn thấy tôi diệt trừ hân khỏi Vân Tiêu Giới hoàn toàn!”
Chuyến đi đến vùng mai táng Thần Ma, chỉ còn lại một mình ông ta là cảnh giới Thánh Nhân, mười Bán Thánh chỉ còn hai người!
Ba ngàn cường giả Thần Vương, tốn thất hơn hai ngàn người!
Tổn thất nặng nề như vậy, buộc phải có người chịu trách nhiệm, mà người này chính là Trần Bát Hoang!
Anh chết thì cũng không sao, bàn bè, huynh đệ, người thân, phụ nữ của anh, cũng có thể trả nợ!
“Lão già xấu xa, hơn một nửa số người bị tổn thất của ông đều là vì thay Trình Lực xông vào vùng mai táng Thần Ma, cháu ngoại tôi giết chưa đến một phần mười, ỏng lại đổ hết lẽn đầu cậu ta? Ha ha, hay cho tôi đã từng kính ông như vậy, luôn coi ông là trưởng bối, không ngờ ông lại không biết xấu ho”
Đệ Ngũ Hiên thất vọng tột đính, dù thế nào ông ta cũng không ngờ trưởng bối mà ông ta đã từng kính trọng, lại là người không biết xấu hổ, đối diện với Trình Lực thì thấp giọng cúi đầu, đối diện với Trần Đức lại cao ngạo tự đắc, chèn ép khổ sở.
Tất cả đều do bản thân ông ta làm, liên quan gì đến Trần Đức?
Lão chó hám lợi!’
Đệ Ngũ Hiên nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha, Đệ Ngũ Hiên, đợi tôi quét sạch tất cả liên quan đến Trần Bát Hoang, sau đó sẽ cho ông sống không bằng chết”.
Đệ Ngũ Vệ Đông không nổi giận, trong mắt ỏng ta, Đệ Ngũ Hiên đã là người chết, ông ta không cần thiết phải nổi giận với người chết.
Bên ngoài vùng mai táng Thần Ma, Tổ Trường Không đã rời đi, ông ta ít tổn thất nhất, cũng không có thù hận quá lớn với Trần Bát Hoang, cho nên, ông ta đi nhanh nhất.
Ba người Tạ Bình, Đệ Ngũ Vệ Đông, Long Hải Thăng lại chưa đi.