Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ”.

ông lão hừ lạnh, bàn tay thô ráp vung tới.

Bảy tám võ giả kia lập tức bị đánh bay ngã xuống đất, sắc mặt từng người đều khó coi đến cực điểm!

“Nể tình các người là người của chính phủ, lại giúp tôi tìm được hung thủ, tôi sẽ không giết mấy người, nhưng tiếp theo, ai dám trái lời tôi một lần nữa… chết không nghi ngờ!”

Giọng nói lạnh băng nhưng mạnh mẽ của ông lão khiến những người đang có mặt phải dựng tóc gáy.

Ông ta cầm theo laptop bước tới trước người Tưởng Sơ Linh: “Tôi cho cô thời gian ba phút, giúp tôi tìm ra thông tin của người này, nếu không, cô và những người bạn này của mình sẽ đi chôn theo cháu trai tôi!”

“ông là…”, Tưởng Sơ Linh thoáng chốc liền biết được thân phận của người trước mặt này: “Hàn… Huyền Tông?”

“Chúc mừng, cô đoán đúng rồi”, Hàn Huyền Tông vươn tay nâng cằm Tưởng Sơ Linh, nhìn thẳng vào cô ta: “Vậy thì tiếp theo chọn giao ra thông tin của tên này hay là lựa chọn cái chết, sau đó… tôi tự mình kiểm tra?”

Thành phố Tân.

Một tiếng sau.

Trần Đức đã thay một bộ đồ tương đối thoải mái do Lâm Dao tặng, một lần nữa tới trung tâm Thế Kỷ và đợi ở trước cửa.

Không lâu sau Miêu Tiểu Thanh từ bên trong bước ra, trên người vẫn mặc một chiếc sườn xám, nhìn thấy Trần Đức liền tăng nhanh bước chân: “Không phải cậu là nói đi rồi hay sao? Sao lại tới đây rồi?”

“Còn không phải là có chuyện muốn nhờ cậu sao?”, Trần Đức đáp.

“Còn tưởng là cậu nhớ tôi rồi chứ, có chuyện gì nói đi, chỉ cần chị đây có thể làm được, chắc chắn sẽ giúp cậu”, gương mặt Miêu Tiểu Thanh lộ ra vẻ ngạc nhiên, xen lẫn chút thất vọng.

“Còn nhớ cô nhi viện tôi từng ở không? Mấy năm nay cậu vẫn luôn phát triển ở thành phố Tân, có biết chú Hà trước kia chăm sóc tôi hiện tại đang ớ đâu không?”

“Chú Hà…”, sắc mặt Miêu Tiểu Thanh có chút kỳ quái: “Bốn năm trước, chú ấy… đã mất rồi”.

“Mất rồi?”, Trần Đức rơi vào trầm mặc.

Khi anh vừa trở lại thành phố Tân vào bốn tháng trước đã từng ghé thăm qua cô nhi viện, chỉ là đáng tiếc, cô nhi viện sớm đã chuyển tới nơi khác, nhóm người trông nom anh năm đó cũng đã thay đổi.

Khi đó anh cho rằng quá khứ đã trôi qua nên cho vào dĩ vãng, một lòng chỉ muốn nuôi nấng Tử Hàm, không có quá nhiều suy nghĩ nên cũng không truy xét chi tiết.

Không ngờ cố nhân đã không còn.

Trần Đức thở dài.

“Chú Hà đi rồi, hiện tại chỉ còn vợ và con trai chú ấy sống nương tựa vào nhau”, Miêu Tiểu Thanh nói tiếp: “Cô ấy sống ở thôn Thành Trung cạnh cầu Nam Môn”.

“Tiểu Thanh, có thể dẫn tôi đi tìm họ không, tôi muốn điều tra thân thế của bản thân”, Trần Đức đáp: “Cho dù không tra được, tôi cũng nên tới gặp dì Trương một lần”.

“Được!”

Gõ g oog le và chọn nhảy hố chấm com – лhayh.c0m để đọc hình rõ và đầy đủ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK