Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Diệp rất quyết đoán, vừa nói, một thanh kiếm vừa hiện lên trong tay, kề sát vào cổ.

Lưỡi kiếm đâm vào giữa họng, máu chậm rãi chảy ra.

“Cô Vân, hắn ta nói rất đúng, nếu tôi đứng phía sau cô, thì còn là đàn ông không? Chút chuyện này tôi tự gánh vác”, lúc này, Trần Đức phía sau Vân Tịch Dao thản nhiên lên tiếng, sau đó, nhảy ra một bước, chặn Vân Tịch Dao phía sau.

Cũng không đợi Vân Tịch Dao định thần lại, Trần Đức đưa tay ra một cách khó hiếu lần nữa, mở lòng bàn tay với Sở Hiên: “Ra vẻ đủ chưa? Có thế trả tôi kích Định Thiên rồi chứ?”

ừm?

Lời nói đột ngột của Trần Đức khiến tất cả mọi người sững sờ.

“Trả?”, Sở Hiẻn khẽ nhếch khóe miệng: “Tên nhóc, mày vừa nói gì, tao không nghe nhầm chứ? Mày bảo chủ nhân của tao trả kích Định Thiên cho mày?”

‘Trần Bát Hoang, anh điên rồi à…”, phía sau, Vân Tịch Dao không hiếu, kích Định Thiên đã ớ trong tay sở Hiên, làm sao có thể là của Trần Bát Hoang, cô ta chỉ cảm thấy có lẽ anh bị dọa sợ đến đầu óc chập mạch rồi: “Lúc này còn đòi kích Định Thiên gì, tìm cơ hội mau chóng bỏ chạy cùng Tu La Tử đi!”

Nhưng Trần Đức không đế ý đến cô ta.

Mà lướt mắt nhìn sở Xà một cái, rồi lại nhìn sang sờ Hiên, nói một cách đương nhiên: “Đúng thế, là trả, kích Định Thiên là của tôi, đương nhiên phải trả cho tôi”.

“Vãi, chắc không phải tên nhóc này không chịu nổi đả kích giả điên giả ngốc chứ?”, Hạ Lương Xuyên cười lạnh lùng: “Của anh? Tại sao lại là của anh? Từ đầu đến cuối, anh đã động vào kích Định Thiên chưa? Đúng là buồn cười chết mất!”

“Lần này, Tịch Dao nhìn nhầm người thật rồi”, Vân Diệp sằp chẳng còn gì để nói nữa, con mắt con gái ỏng ta luôn rất tốt, lần này sao lại mời một phế vật đến chứ?

Cát Phong Hành cũng lắc đầu, trong đôi mắt già nua đầy vẻ khỉnh miệt và coi thường.

“Trần Bát Hoang, anh đừng tưởng giả điên giả ngốc thì có thể tránh được cái chết? Tỏi nói cho anh biết, cậu sờ sẽ không tha cho anh đâu!”, ớ phía xa, Sở Kiều cất giọng the thé, hận Trần Bát Hoang không thế chết thảm ngay lập tức.

“Còn tường lợi hại thế nào, thì là ra tên ngu ngốc”, Trương Hằng Chi tỏ vẻ mặt đầy khinh bỉ, lúc này còn nói kích Định Thiên là của anh ta, chẳng phải là ngu dốt thì là gì?

“Ha ha ha ha…”

Đám người Lâm Hàn Quang ôm bụng cười lớn, các đệ tử nòng cốt của đảo Định Thiên còn sằp chảy cả nước mẳt.

“Trần Đức, anh khỏng sao chứ? Bây giờ muốn chạy vẫn kịp, tôi có lòng tin đưa anh rời khỏi đây!”, Tu La Tử tỏ vẻ mặt đầy lo lắng, nén thấp giọng nói.

“Đúng là tên ngốc Trần Bát Hoang, tôi ra vẻ đấy, anh có thế làm gì? Là cái thá gì?” Sờ Hiên nhìn Trần Đức với ánh mắt thương hại: “Thôi bỏ đi, tỏi khỏng có thời gian lãng phí với anh, anh đã không muốn tự kết liều, thì tôi đích thản tiền anh một đoạn đường, anh sẽ là người đầu tiên mà tồi giết bằng kích Định Thiên!”

Vừa dứt lời, Sở Hiên hội tụ nguyên khí dồn về kích Định Thiên, đồng thời, cánh tay giơ mạnh sắp vung kích lẻn.

Nhưng liền sau đó sắc mặt hắn ta ngưng trọng!

Hắn ta quỷ dị phát hiện, kích Định Thiên trong tay lại… lại đột ngột trở nên vô cùng nặng!

Hắn ta không thế vung kích lên!

Hoàn toàn không cầm lên nối!

Hơn nữa, một luồng sát ý, trọng lực đáng sợ đang lấy kích Định Thiên làm trung tâm, dâng lên và lan rộng ra!

Sở Hiên lập tức cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội!

Thậm chí tức ngực khó thở, ngay cả hít thở cũng trờ nên cực kỳ khó khăn!

Áp lực giáng xuống như biến rộng, sao sáng, cả người hắn ta dường như bị đè dưới ngọn núi, có chút… không thế nhúc nhích!

“Ầm ầm!”

“Ầm ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK