“Đầu… Đầu Trọc… Anh nói… thứ đó… Là ma thật hả?”, một tên đàn em vừa thở vừa hòi.
“Không biết, không biết”, vừa nghĩ đến thằng hề đó, Đầu Trọc lại rùng mình một cái.
“Đầu… Đầu Trọc…”
Trên mặt tên đàn em còn lại đột nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm về phía trước: “Hắn… Hắn tới”.
“Cái đệt mày đừng có dọa tao, tao…”
Đầu Trọc còn chưa dứt lời, liền thấy cách đó không xa, một bóng người đang bước tới chỗ bọn chúng.
Toàn thân đồ đen.
Mặt nạ chú hề.
“Đệttttt!”
“Chạy mau!”
Đám ba người Đầu Trọc giật bắn mình, vô thức chạy trối chết.
Thế nhưng.
Bọn chúng đúng là sợ hãi quá rồi.
Vừa chạy được vài bước đã chân nọ đá chân kia ngã dúi dụi.
Ngay lúc đó.
Chàng hề đã bước tới trước mặt bọn chúng, dưới lớp mặt nạ là đôi mắt lạnh băng, nhìn cả ba với ánh mắt châm biếm.
“Mày… Mày không phải ma?”, Đầu Trọc nhìn xuyên qua mặt nạ, trừng trừng đôi mắt bên dưới.
Con mắt của ma làm sao lại giống người như thế?
Chàng hề không nói gì.
Trong tay xuất hiện một con dao găm.
“Mày rốt cuộc là ai?”, Đầu Trọc sợ hãi, lúc này dù hắn muốn chống trả nhưng không còn chút sức nào.
“A…”
Lúc này.
Tay kia của chú hề chậm rãi giở mặt nạ ra.
Tiếp đó…
Khuôn mặt như tượng tạc, ngũ quan cân đối hài hòa hiện lên trong mắt ba người Đầu Trọc.
“Là mày!”
Đầu Trọc thất kinh: “Trần… Trần… Trần Bát…”
“Phụp!”
Lời còn chưa dứt, cái cổ Đầu Trọc đã phun máu, cả người ngã rầm xuống.
Truốc khi chết…
Chữ’Hoang’ còn lại mới khó nhọc phun ra.
Còn lại hai người…
Hoàn toàn bị dọa đến choáng váng. “Đại ca, van xin anh, tha cho bọn em
“Anh Trần, bọn em không phải cố ý đâu, đều tại Hoa Ban Hổ bắt bọn em làm, không liên quan đến bọn em mà!”
Hai tên quỳ mọp dưới đất, dập đầu xin tha, sợ đến hồn vía lên mây.
Trước giờ đều là bọn chúng giết người, chém người.
Lần đầu tiên bọn chúng cảm thấy đến gần cái chết như vậy.
“Á!”
“Phụp!”
Trần Đức không nhiều lời vô ích, đối với những kẻ này, anh cũng sẽ không mềm lòng.