Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ kiếp, anh ta điên rồi sao?

Nghiêm Hoa không xuất hiện, sỉ nhục Chu Tư Linh thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ một tia thần thức của Nghiêm Hoa đã đến!

Hơn nữa, còn đồng ý nhận anh làm nồ lệ, những chuyện trước đây cũng không trách! Theo như bình thường, Nghiêm Hoa cũng đã coi trọng Trần Đức, muốn anh làm nô lệ, không giết anh, chắng phái anh

nên cảm ơn đại đức, lập tức cúi đầu quỳ xuống sao?

Phái hết sức trân trọng cơ hội này chứ!

Phải biết rằng, trước đây, Dụ Lực chí là một võ giá bình thường của ngoại viện, được Nghiêm Hoa nhìn trúng, nhận làm nô lệ, sau đó thực lực không ngừng tăng lên, chưa đến ba năm đã đứng thứ mười ngoại viện!

Cả ngoại viện, không biết có bao nhiêu người xin làm nô lệ, hạ nhân của Nghiêm Hoa!

Trần Bát Hoang không trân trọng thì thôi đi, còn giết người trước mặt hắn?

“Đồ ngốc, đúng là đại ngốc, cơ hội tốt như vậy, nếu là tôi thì tốt biết bao!”

“Đúng thế, có thể làm nô lệ của Nghiêm Hoa, chuyện may mắn như vậy, hân lại… lại…”

“Vãi, tên nhãi đáng chết, nếu tôi thay thế hắn ta, thì tốt biết mấy, đầu óc có vấn đề hả!”

Hồi lâu, trong đám đông bùng ra tiếng thì thầm.

Còn Trần Đức thì sao?

Anh không thay đổi chút nào, vẫn rất bình tĩnh.

Anh vẫn luôn là người điềm đạm, bình tĩnh, bất kể trước đây hay bây giờ, đều không thích giết người, nhưng ngoại trừ ba loại người, người phạm vào lãnh thổ của anh.

Người xúc phạm anh!

Người ra tay với người mà anh thân thiết, yẻu quý, quan tâm.

Ba loại người này, Trần Đức tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Một câu không truy cứu thì bỏ qua sao? Trên đời đâu có chuyện tốt như vậy?

Anh không sợ, ngược lại Âu Dã Tư Linh, Từ Phong phía sau anh lại vô cùng căng thắng, chỉ sợ anh sẽ xảy ra chuyện, căng thắng đến mức hơi thớ gấp gáp đầy lo lâng!

Trong khoảng thời gian này, thần thức của Nghiêm Hoa cực kỳ tức giận, nóng nảy, vô cùng vô cùng không ổn định, cái chết của Chu Tư Linh, về bản chất không ảnh hưởng lớn đến hắn!

Nhưng cô ta chết trước mặt mình đấy!

Trần Đức làm vảy chính là tát vào mẽt hán, cho

hẳn cái bạt tai thật mạnh, giẳm đạp hắn dưới đất!

Nhịn được không?

Nhịn được không?

Đương nhiên không thể!

‘Trân Bát Hoang, tốt lắm, được lầm!”, hồi lâu, Nghiêm Hoa nổi giận, nham hiểm nhìn chằm chằm Trần Đức: “Giỏi lắm, mày rất giỏi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK