Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khác với Vân Tiêu Giới, hoàng đế ớ địa cầu chính là đại diện của quyền lực, ở Đại Thiên Thế Giới, người có thể được gọi là đế vương không nhiều lắm!

Đó không phải là chức vị, mà là một loại cảnh giới, một loại tôn vị!

Hai chữ Cổ Đế đại diện cho thực lực, đại diện cho quân lâm thiên hạ, đại diện cho thực lực được mọi người ngước nhìn!

Mà Tiêu Thần, là một cao thủ cấp Đế cuối cùng cúa mười vạn năm trước!

Sau ỏng ta, không còn người nào bước lên cấp Đế đó nữa!

“Là tôi”.

Tiêu Thần cười hiền lành: “Nhóc con, cậu tên gì thế?”

“Trần Đức, tự Bát Hoang”.

Trong giọng Trần Đức là sự tôn kính: “Không thế ngờ được tôi lại được gặp người ớ nơi này, có người tìm thấy vũ khí của người ở bên ngoài, đoán rằng người có thể đã đến đây, thì ra đó là sự thật”.

đây”.

Tiêu Thần nói rất hờ hững và lạnh nhạt.

“Chôn vùi ở đây…”

Trần Đức ngẩn người.

“Không sai”.

Tiêu Thần chậm rãi: “Mười vạn năm trước, tôi cùng với một người tự xưng là Thần Đế đánh nhau đến nơi này, tôi nằm xuống dưới kiếm của người đó, vả lại, chuyện này còn có chút liên quan đến huyết mạch Thần Ma trong người cậu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu… Đã gặp được Ma Hoàng đúng không?”

Ầm!

Tiêu Thần vừa mới dứt lời thì như tiếng sét đánh ngang tai Trần Đức, anh không thế tin nối: “Tiền bối, người… Biết Ma Hoàng ư?”

“Đâu chỉ lè quen biết, tôi với ông ấy như anh em một nhà”.

Tiêu Thần vân bình tĩnh trước sau như một, như đang kế một chuyện bình thường đến mức không thế bình thường hơn: “Tính ra thì đây cũng là một loại duyên phận thì người tỏi chờ được lại là cậu”.

Lòng Trần Đức khẽ run: “Tiền bối, vậy cuối cùng Thần Đế như thế nào?”

“Bị thương nặng”.

Tiêu Thần nói: “Tôi vốn định nhốt kẻ đó trên đảo Khốn Long này, mãi mãi không thể thoát ra được, nào ngờ tên đó thật sự quá mạnh mẽ, đột phá gông xiềng của đảo Khốn Long rồi trốn đi mất dạng”.

Dừng lại một chút, Tiêu Thần nói tiếp: ‘Trần Bát Hoang, thời gian của tàn hồn này không còn nhiều, nơi này là di tích của Thiên Đình Thái Cổ, bên trong có lẽ sẽ còn những truyền thừa nghịch thiên, tôi chờ đến lúc này chí đế tàn hồn của mình có thế mớ cánh cống này ra cho người bước lên đây”.

“Lẽ ra, người đó cần phải trải qua thử thách, nhưng cậu là người Ma Hoàng đã chọn, thử thách đó xem như bỏ qua…”

“Tôi sẽ mở cánh cổng Thiên Cung này ra cho cậu, đưa cậu vào trong”.

“Tiền bối!”

Trần Đức nặng nề hỏi: “Tiểu bối có hai câu hỏi”.

“Hỏi đi”.

Tiêu Thần nói.

‘Thứ nhất, rốt cuộc phải làm thế nào để rời khỏi đảo Khốn Long? Bọn họ nói cuối cùng chỉ có ba trăm người được phép rời khỏi đây, chuyện đó có thật không? Thứ hai, cung khuyết này rốt cuộc chứa cái gì?”

Tiêu Thần cười hiền, nói: “Đúng lè đảo Khốn Long này chỉ có ba trăm người được phép rời đi, vùng biển trước Thiên Đình đó cậu có thấy không? Nó thông đến Tây Hải, nhưng mà vùng biển đó có một cái tên khác, nó còn được gọi là Hoàng Tuyền, hay có thế nói là đường xuống Hoàng Tuyền. Muốn từ bờ bên kia qua đây rất dễ, nhưng muốn quay trở về, hoặc là đi thông ra Tây Hải bên ngoài chỉ có một cách, đó là bước qua cầu Nại Hà, mười cây cầu Nại Hà, mỗi cây cầu chỉ có mười người được đi qua, thần hồn cũng được tính là một người”.

“Đường xuống Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK