Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cảm thấy mắt mình nóng lên, sau đó cơn đau giảm đi một chút, nhưng dù vậy vẫn khiến anh đau đớn không muốn sống.
Cứ như vậy, hơn hai tiếng sau cơn đau mới dần biến mất.
Lúc này quần áo trên người Trần Đức ướt đẫm mồ hôi, anh đã hơi suy sụp, nằm im dưới đất không nhúc nhích, một lúc lâu sau anh mới bò dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi đi ra, ngoại trừ sắc mặt hơi tái ra thì không còn điều gì bất thường nữa.
Mà thân thể Trần Đức vẫn như lúc trước, gần như đã trở về trạng thái ban đầu, không còn đau đớn, chỉ có điều kỳ lạ là hai mắt hơi nóng.
Sau khi quan sát mắt mình nhưng lại không phát hiện điều gì, Trần Đức cũng không biết rốt cuộc là thế nào.
Anh ngồi ở mép giường, lấy một tấm vải trắng từ trong túi áo ra, trên tấm vải có hoa văn màu đỏ tươi, hình giống như một con sư tử.
Trần Đức ngây người nhìn bức hình này, trong đầu hiện lên hình bóng những người anh em trong quá khứ, bây giờ họ đều đã ra đi, mà kẻ gây ra điều này chính là kẻ đã hạ độc anh năm đó, để lại hậu di chứng bây giờ!
Tuy lúc đầu anh đã từng điều tra, giết cả một gia tộc ở nước ngoài, nhưng anh biết đó không phải kẻ đứng sau thực sự, hung thủ vẫn đang ở Hoa Hạ.
Nhưng khi manh mối đến gia tộc ở nước ngoài thì hoàn toàn bị chặn mất.
Mà tấm vải trên tay anh chính là manh mối cuối cùng.
Đây là hình Trương Phàm dùng máu vẽ lại trước khi chết!
Anh tin hình này chắc chắn có liên quan đến hung thủ phía sau!
“Dù mày là ai, ở đâu, một ngày nào đó tao sẽ tìm được chúng mày, giết hết chúng mày!”, giọng điệu Trần Đức trầm thấp, sát khí tản ra tứ phía, trong lòng đau không thở nổi.
“Ù ù”.
Đột nhiên chiếc Nokia cũ trên tủ đầu giường rung lên, màn hình sáng lên ánh sáng nhẹ.
Trên màn hình xuất hiện ba chữ Hạ Thiên Tuyết.
“Đã một giờ sáng rồi, sao lại gọi giờ này chứ?”, Trần Đức thấy hơi kỳ lạ bèn nhấn nút nghe.
“Anh Bát Hoang, anh mau đến quán bar đi, bà chủ xảy ra chuyện rồi!”
Trần Đức còn chưa lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói hơi lo lắng, giọng nói này rất quen, là người của quán bar Thiên Tuyết.
“Được, chờ tôi ở cửa quán bar, tôi sẽ tới ngay”.
Vừa nghe tin Hạ Thiên Tuyết gặp chuyện, Trần Đức không hỏi thêm gì nữa, thuận tay cầm theo lon rượu rồi đến quán bar Thiên Tuyết, chưa tới mười phút anh đã xuất hiện trước cửa quán bar.
Quán bar trông không có gì bất thường, bên trong vẫn sôi động, những người đàn ông và phụ nữ đang điên cuồng hát ca, lắc lư cơ thể duyên dáng trong tiếng nhạc heavy metal, biểu cảm của họ say sưa mê ly.
Ở cửa quán bar, một chàng trai mặc quần áo nhân viên đang đi tới đi tui, thấy Trần Đức tới, cậu ta gọi từ xa: “Anh Bát Hoang”.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Trần Đức hỏi ngay.
“Bà chủ bị một nhóm người gọi vào phòng riêng, đại ca nhóm người đó có ý đồ với bà chủ từ lâu rồi, trước kia đều bị bà chủ từ chối khéo, nhưng hôm nay có vẻ tâm trạng anh ta không tốt nên cho người thẳng thừng kéo bà chủ vào luôn”.
“Trước khi vào cô ấy đưa điện thoại cho tôi, bên trong chỉ có số của anh nên tôi mới gọi cho anh”.
“Phòng nào?”, Trần Đức hỏi.
“Tuý Sinh Mộng Tử!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK