Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tiên là một bộ âu phục có màu đen, thứ hai là đồ thể thao, còn lại là một bộ trường sam mà thầy thuốc thời cổ hay mặc.

“Hai cô cảm thấy thế nào?”, Tiêu Mạn Y quay đầu hỏi Lâm Dao và Tống Ngữ Yên.

“Tôi không có ý kiến!”, Tống Ngữ Yên không có tâm trạng để tâm đến bộ quần áo kia, cô ấy thầm nghĩ khuyên Trần Đức mau rời khỏi đây, chớ có tự phụ như vậy.

Lâm Dao thì mím chặt đôi môi đỏ mọng: “Bát Hoang… anh mặc cái nào cũng đẹp!”

Thấy thái độ của ba cô gái, Trần Đức mỉm cười: “Được rồi, vậy thì lấy cái màu đen này đi!”

Dứt lời, anh bước vào phòng thay đồ, cởi bộ quần áo dính máu trên người ra, thay trường sam màu đen vào. Khoảng ba phút sau, anh bước ra từ phòng thay đồ, nở một nụ cười tươi rói: “Sao hả? Có đẹp không?”

“Đẹp!”, Tiêu Mạn Y hết lời tán dương.

Tống Ngữ Yên hừ lạnh, còn Lâm Dao thì khẽ gật đầu.

Phật nhờ mạ vàng, người nhờ quần áo, không thể không nói, sau khi thay bộ quần áo giá rẻ trên người ra, Trần Đức dường như biến thành một con người khác. Trường sam mới tinh vừa khít cơ thể anh, dường như được thiết kế riêng cho anh vậy, mặc nó vào, trên người anh bỗng chốc toát lên khí chất cổ xưa và hào phóng.

Kết hợp cùng chai rượu đeo bên hông và khuôn mặt bất cần đời càng làm nổi bật sự tự do phóng khoáng, tựa như thế ngoại cao nhân, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Bên ngoài cửa hàng, Trương Thiên Dương sốt ruột không chịu được, cứ như kiến bò trên chảo nóng, ồng ta thật sự mong Trần Đức nhanh chóng rời khỏi đây, còn những ông trùm của giới kinh doanh thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh vẫn hờ hững thay quần áo như không có việc gì, bọn họ lẳng lặng dõi theo anh.

Tên thanh niên này thật ngông cuồng!

Gặp phải một đối thủ mạnh như Tạ Phương Kiệt mà còn dám tỏ thái độ ngông cuồng, ngạo mạn như vậy, đúng là nghé con không sợ cọp.

ông lão mua được Diên Thọ dược hoàn trong buổi đấu giá vừa hồi hộp lại vừa bùi ngùi: “Đáng tiếc, lẽ ra sẽ có một tương lai tươi sáng, nhưng giờ sắp phải chết rồi, không biết có liên lụy đến chúng ta không nữa? Đúng là đáng chết mà!”

Bầu không khí ở quảng trường vô cùng nặng nề, mười mấy ông trùm thương giới tai to mặt lớn ngày thường vẫn luôn ngông nghênh tự mãn, còn có đám con ông cháu cha ngang tàn hống hách, vậy mà giờ cả đám lại im thin thít.

Bọn họ muốn đi nhưng không dám đi.

Tất cả cùng nhìn về phía Trần Bát Hoang đang thay quần áo trong trung tâm mua sắm, trong lòng bọn họ vô cùng khiếp sợ, kinh hãi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Đồ khốn kiếp, tên điên, kẻ dã man, hắn bị ngáo à? Chẳng lẽ hắn không biết mình đã đụng phải tồn tại đáng sợ thế nào ư? Bây giờ mà vẫn còn tâm trạng thay quần áo, sắp chết rồi, thay quần áo đế làm gì? Để chết có tôn nghiêm một chút à?

Rõ ràng Trần Đức mới là người khiêu khích và đắc tội Tạ Phương Kiệt, nhưng những ông trùm kinh doanh đó còn lo lắng và sợ hãi hơn Trần Đức. Dù sao cũng là Tạ Phương Kiệt, nhờ có anh ta mà Tạ Cường Đông có thể đảo lộn cả Thành phố Tân một lần nữa, nhờ có anh ta mà nhà họ Tạ đã trô thành gia tộc đứng đầu thành phố Tân!

Nếu Tạ Phương Kiệt không vừa ý, không vui, lại một lần nữa xáo trộn thành phố Tân, thì những ông trùm kinh doanh này sẽ tự xử như thế nào, làm sao để tự cứu lấy bản thân?

Từ lâu đã nghe người ta nói Tạ Phương Kiệt cực kỳ kiêu ngạo, làm việc

gì cũng không bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác, lỡ như anh ta giết Trần Đức rồi sau đó giết một số ông trùm kinh doanh thì ai dám ngăn cản anh ta?

Ngay cả những doanh nhân không biết đến sự tồn tại của võ giả cũng hiểu rất rõ, chết trong tay những người như vậy chắc chắn là lãng phí sinh mạng,

Tại đây có hình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK