“Bốp!”
Hắn ta vừa dứt lời thì Trần Đức lại tung thêm một đấm nữa, cùng một đấm, cùng một sức mạnh, không có chút thay đổi, không có chút do dự, nhanh
đến lạ, thậm chí Huyết Đồ còn chưa kịp nghỉ tay.
Trong quá trình tung cú đấm đó, tay Trần Đức đã khép lại, thịt và xương cốt đều hồi phục với tốc độ cực nhanh, khi đến trước mặt Huyết Đồ thì nó đã hồi phục lại như lúc ban đầu.
Tất cả mọi sức mạnh đều ngưng tụ trong nắm đấm đó, Huyết Đồ không thể phản ứng được nhiều, lại đỡ lấy!
Kết quả rất rõ ràng.
Nắm đấm của Trần Đức lại nát!
Huyết Đồ bị thương nặng hơn trước đó một chút.
Nhưng.
Lại một lần nữa!
Đúng vậy, Trần Đức tiếp tục đấm thẽm một cái!
Anh nhập ma, vốn đã không còn ý thức, chỉ biết dùng cách nguyên thủy nhất để tấn công một cách trực diện nhất. Như thế không hề biết mệt mỏi là gì, không biết đau đớn là gì, mang theo sức mạnh khủng bố tung ra hết đấm này đến đấm khác!
“Tên điên này, mày bị điên rồi hả?’
Sắc mặt Huyết Đồ âm u đến mức có thế nhỏ ra mưa, Trần Bát Hoang đã tung ra hơn mấy chục đấm, nhưng anh lại không ngừng một giây nào!
Mấy chục lần đỡ lấy nắm đấm đó, dù Huyết Đồ có mạnh cách mấy cũng bị thương, da tróc thịt bong, xương bị đánh trúng gãy lìa, máu tươi chảy dọc.
Tất nhiên, từng đó vết thương không đến nỗi làm Huyết Đồ phải sợ hãi, Hồi Thiên chỉ cần một thoáng đã giúp hằn ta khôi phục lại, nhưng thứ khủng bố nhất chính là trạng thái của Trần Bát Hoang, cái trạng thái liều mạng đó!
Nẳm đấm là cách tấn công đơn giản nhất, trên người Trần Bát Hoang có rất nhiều lỗ hổng, nhiều đến mức Huyết Đồ cũng không đếm hết, hắn ta có thế thoải mái đánh anh trọng thương.
Nhưng.
Hắn ta không dám!
Tại sao?
Là vì Trần Đức không muốn sống!
Một khi Huyết Đồ tấn công vào lỗ hống ấy thì sẽ khỏng chặn được nắm đấm của Trần Bát Hoang
nữa, khi đó, hắn ta cũng sẽ bị thương nặng!
Nói đơn giản, Trần Bát Hoang muốn dùng máu đổi máu!
Hắn ta muốn mình không bị thương thì chỉ có một cách.
So quyền!
Không sai, chỉ có thể so quyền!
Chỉ là…