Nói cách khác, đó là Chu Nhan Lạc chân chính có máu có thịt, không phải huyền hóa thành.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Chu Nhan Lạc mặt đầy nghi ngờ, vừa rồi không phải hắn vẫn còn ở trong lòng bàn tay Trần Đức, tận mắt nhìn thấy sau khi anh gập năm ngón tay, hắn thật sự cảm nhận được nỗi đau đớn, sao… hắn lại không sao?
Trong nháy mắt,
Hắn nhớ đến thánh nữ Tử Vi.
Nhất định là chị hắn đã cứu hắn!
Chu Nhan Lạc xoay người, đang muốn nói gì đó.
“Bốp!”
Lại một tiếng chỉ vang lên.
Chu Nhan Lạc bị chia năm xẻ bảy, chết thêm lần nữa!
“Trần Bát Hoang!”, thánh nữ Tử Vi gầm thét: “Rốt cuộc anh đã làm gì Nhan Lạc!”
“Giết rồi”.
Trần Đức thản nhiên nói: “Nhưng tôi có thế khiến hẳn sống lại”.
Lại một tiếng chỉ vang lên,
Thời gian chảy ngược, Chu Nhan Lạc lại xuất hiện!
Thủ đoạn như vậy khiến thánh nữ Tử Vi, thậm chí người xunh quanh một lần nữa khiếp sợ, hoảng hốt.
Trần Bát Hoang,
Đây là đang thao túng với thời gian?
Cái cái này… từng người không thể nào tưởng tượng nổi, thân là cường giá nằm ở chóp đỉnh klm tự tháp của Đại Thiên Thế Giới, đương nhiên bọn họ có thể tưởng tượng, Chu Nhan Lạc sống lại là vì thời gian chảy ngược!
Nói chính xác,
Là liên quan đến thời gian chảy ngược Chu Nhan Lạc chết đi, vì vậy hẳn mới có thể chết đi sống lại!
Loại thủ đoạn,
Quả đúng là Thần!
Không, nói chính xác, dù là Thần, chắc chắn một chục ngàn phần trăm cũng không làm được!
Trên đời này ai có thể tùy ý thao túng thời gian?
Bây giờ,
Không có ai!
Nếu như có thể thao túng thời gian, những người này đã trường sinh và bất tử từ lâu rồi!
Từng người bao gồm cả ba nhân vật cấp Thân cũng không thế nào bình tĩnh nổi.
“Nhóc Trần, chuyện gì đây…”, ngoại giới, lão Yêu Hoàng nhìn thấy rõ ràng tất cả những gì đã xảy ra, ông ta xem như có kiến thức rộng, nhưng… vẫn không hiểu.
Trần Bát Hoang đột nhiên mạnh như vậy?
“Tôi nói rồi mà, tôi đã hấp thu và luyện hóa cố điện, trong này có lực không gian thời gian và thái âm thái dương. Tôi ở đây chính là Thần, có thể thao túng thời gian, đùa giỡn không gian, điều khiển tất cả”, Trần Đức nói, quá trình luyện hóa điện Trấn Thần như thế nào cũng nói cho lão Yêu Hoàng.
Đồng thời,
Nội tâm cũng càng thêm bội phục Bát Thần.
Có thế làm ra món bâo điện như vậy, bản thân Bát Thần chắc phải mạnh lẳm.
“Thằng nhãi cậu… đúng là số mệnh độc nhất vô nhị”, lão Yêu Hoàng sắp hộc máu, ban đầu ông ta đi cùng Văn Nhân Hạo Nguyệt, thân là chủ nhiệm kỳ kia của ấn ký thiên tâm, nhận được đại đạo Thượng Thương quan tâm, cơ duyên của Văn Nhân Hạo Nguyệt đã quá nghịch thiên, đủ khoa trương.
Kết quả thì sao?
Mẹ nó chứ, so với Trần Bát Hoang, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Lãi rồi lãi rồi, ha ha, nhóc Trần, kiếm được quá!”, sau chấn động, lão Yêu Hoàng cười lớn.
Cách đó không xa,
Chu Nhan Lạc lại một lần nữa xuất hiện, mặt tái nhợt, hẳn có thể cảm nhận rõ ràng mình đã trải qua hai lần chết!
Hai lần chết thật!
Sau trong nội tâm hẳn là nỗi sợ cùng cực!
Lập tức, ngay cả nói cũng không dám nói.
“Trần Bát Hoang, anh… anh muốn thế nào…”, trong đôi mắt trong trẻo của thánh nữ Tử Vi là vẻ hoảng sợ khó mà che giấu.
Sợ, hắn thật sự sợ.
Trên thực tế, không chỉ hắn.
Người trong toàn bộ cổ điện đều chìm vào im lặng.
Bọn họ không ngốc, cũng đã đoán ra, Trần Đức có thể đi lại tự do trong cố điện, hơn nữa còn điều khiến thời gian trong cổ điện!
Nói cách khác,
Ở đây,
Anh là vô địch!
Hơn một trăm người bình thường mạnh mẽ, số ít còn cảm thấy sợ hãi.