Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại một khe hở kéo dài, ấn ký thiên đạo của Tô Y Y đã lộ ra một phần ba, có thể thấy rất rõ, mũi nhọn của ấn ý đan xen, tản ra đại đạo huyền ảo.

“Tô Y Y, ấn ký thiên đạo này là do cô dâng tới, Trần Võ Si tôi từ chối thì bất kính quá”.

Trần Võ Si cười lạnh.

Ngay sau đó.

Không hề lãng phí thời gian, năm ngón tay co lại thành vuốt, nhanh chóng chộp vào ấn ký thiên đạo.

“Ầm!”

Chỉ trong giây lát.

Đột nhiên!

Tiếng nổ rung trời bỗng chốc vang lẽn, bán kính trăm dặm cũng ảm đạm thất sắc, hóa thành hai màu trắng đen.

Biến cố bất ngờ đó khiến cánh tay Trần Võ Si chợt khựng lại một chút.

Cũng trong một phần một ngàn giây hắn dừng lại, Tô Y Y cảm thấy eo mình được một bàn tay nóng cháy ôm lấy, kéo về phía sau.

Ngay sau đó.

Cô ta đã thoát khỏi sự khống chế của Trần Võ

Si.

“Cảm ơn nhé”.

Cùng lúc đó, bên tai cô ta là giọng nói nam tính đầy độc đáo và ấm áp.

Ngoái đầu nhìn lại, người ôm cô ta không phải là ai khác, mà chính là Trân Bát Hoang!

Mái tóc bạc bay bay như thác nước bắt đầu khời động, vạt áo dài bay phấp phới, hơn nữa vết thương trên người anh đã gần như khỏi hắn, cá người như một bức tường đầy kiên cố, khiến Tô Y Y có cảm giác an toàn.

“Anh…”

Tô Y Y muốn hỏi điều gì đó, lại bị Trần Đức ngắt ngang: “Đừng hỏi gì cả, cô cứ sang bên kia nghỉ ngơi một lát, tên đó chứ giao cho tôi là được rồi”.

Vừa nói dứt lời.

Bóng dáng Trần Đức đã biến mất bên cạnh cô ta, một giây sau đã xuất hiện gần Trần Võ Si, cách hắn không tới mười mét!

Trần Võ Si gắt gao nhìn chằm chằm Trần Đức, gương mặt âm u như nước lại trở nên dữ tợn.

Hắn chẳng thế ngờ được…

Không ngờ Trần Bát Hoang vẫn còn dám ra tay!

Chỉ còn một chút nữa thôi, hắn sẽ có ấn ký Thiên Đạo!

Con vịt đưa lên tới miệng rồi lại bay.

Hắn cực kỳ khó chịu.

Hơi thớ điên cuồng đó đã không thế kiềm chế được.

Thấy dáng vẻ đó của hân, Trần Đức lại nở nụ cười, khẽ lên tiếng: “Trần Võ Si, mày muốn nhìn thấy lá gan của tao, nhìn thấy tao tiếp tục ngông cuồng đúng không? Được, tao sẽ thỏa mãn yêu cầu vô lý này của mày”.

Khi chữ cuối cùng được thốt ra.

Bỗng nhiên!

Sau lưng Trần Đức là gió thổi mây phun, màu tráng và đen đan xen nhau, chắng mấy chốc, một hư ảnh như trụ chống trời khống lồ đã ngưng tụ, thành hình!

“Vù vù!’

Cuồng phong nhấc lên, đất trời bốn phía trở nên ảm đạm thất sắc, hóa thành hai màu trắng đen, một hư ảnh khủng bố ngưng tụ sau lưng Trần Đức.

Hư ảnh cao tới trăm trượng, nghìn trượng, cao vút lên tận trời, như cột chống trời đứng sừng sững giữa thiên địa.

Gương mặt đó trông không rõ lắm, trong mơ hồ, nó có chút giống Trần Đức, nghiêm nghị thần uy, như thiên thần rơi xuống thế gian đế hút mất hồn người.

Khi hư ảnh đó ngưng tụ, hư ảnh của Lôi Thần cũng trở nên lu mờ, nhỏ bé.

“Đó là gì vậy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK