Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ô Hành, cũng chết!

Hóa thành một đống máu loãng và thịt vụn, bị linh khí điên cuồng nghiền nát, chẳng còn sót lại chút gì.

Khi tay trái Trần Đức ra quyền, tay phải anh cũng không nhàn rỗi, khẽ trở tay, một ngọn lửa màu vàng nóng hôi hối bổng xuất hiện.

Thoáng chốc, nó đã bao phủ lấy cánh tay anh tựa như mặc vào một lớp áo giáp màu vàng!

Đây không phải là linh khí, mà là ngọn lửa! Thật sự là ngọn lửa!

Lúc ngọn lửa màu vàng ấy xuất hiện, nhiệt độ vốn đã cao lại càng bị đẩy lên cao!

Đoạn Bằng sửng sốt, thật sự kinh ngạc và không hiểu sao Trần Bát Hoang lại có thế ngưng tụ ra chân hỏa? vả lại… còn là chản hỏa màu vàng!

Thật sự là lần đầu tiên thấy và có một không hai!

Hẳn ta vừa sửng sốt, tuy chỉ ngắn ngủi chưa đến 0,1 giây, nhưng cao thủ so đấu, dù ngây người 0,01 giây thôi cũng đủ để trí mạng rồi!

Khi Đoạn Bằng đang ngây người thì ngọn lửa trên nắm tay hắn ta cũng khựng lại một chút.

Mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến 0,1 giây ây, cánh tay của Trần Đức đã bị ngọn lửa màu vàng bao phủ.

Thoáng chốc, nắm đấm của Đoạn Bằng giống như bị khóa lại, hoàn toàn mất đi khống chế, không thế nhúc nhích mảy may.

Chỉ thấy ngọn lửa trên cánh tay Trần Đức như một con Thao Thiết hay một cơn thủy triều nuốt hết ngọn lửa màu

xanh trên tay Đoạn Bằng.

“Ầm!”

Ngọn lửa màu vàng sôi sùng sục, vô cùng mạnh mẽ, dưới sự cắn nuốt càng trở nên lóa mắt và dữ dội hơn!

Còn ngọn lửa màu xanh lại càng ngày càng nhạt và ít đi!

Chẳng mấy chốc, ngọn lửa màu xanh đã biến mất.

Đoạn Bằng đã hoàn toàn bị ngọn lửa màu vàng bao phủ!

“Không thế nào!”, Đoạn Bằng hoảng sợ, không tài nào tin nổi.

“Mày cho rằng chỉ có một mình Đoạn Bằng mày là Luyện Đan Sư thôi sao?”, Trần Đức vẫn cười, nhàn nhạt hỏi.

Anh vừa nói xong, tay phải khẽ kéo về phía mình, cơ thế Đoạn Bằng không kiềm được nghiêng về phía trước. Trần Đức giơ chân lên, thúc đầu gối vào ngực hắn ta.

“Rắc!’1

Lồng ngực Đoạn Bằng lõm xuống, rồi bay ngược ra sau.

Trần Đức nắm một cái, ngọn lửa quanh ngườị Đoạn Bằng càng trở nên dữ dội, nhiệt độ cũng điên cuồng tăng lên.

Thoáng chốc, có thế thấy được Đoạn Bằng đã bị đốt cháy, chỉ mất nửa giây, hắn ta đã hóa thành một đống tro cốt bay giữa không trung!

Tro cốt bay lả tả, còn chưa rơi xuống đất…

Vù vù!

Một cơn gió to thối qua, tro cốt đang rơi xuống bị nó thổi bay vào bên trong giới hải, sóng biến nhấp nhô, cuối cùng ngay cả tro tàn cũng không còn sót lại chút nào, hoàn toàn biến mất khỏi trên đời này.

Một đám tu sĩ xung quanh đều nghệt mặt ra như một khúc gổ, đờ đẵn nhìn cảnh tượng trước mắt.

Yên tĩnh, yên tĩnh một cách quỷ dị!

Xung quanh ngoài tiếng gió và tiếng sóng biến ra thì không còn bất cứ một âm thanh nào khác.

Dáng người cao to của Trần Bát Hoang giống như một vị ma thần bình tĩnh, lạnh nhạt đứng sừng sững đằng trước, khiến họ không tài nào quên nối.

Sau một trận đánh, anh chẳng những không suy yếu, trái lại VI cắn nuốt chân hỏa của Đoạn Bằng mà càng trở nên hăng hái hơn!

“Chí ba ngày mà đã trở nên mạnh như thế, tư chất biến thái thật”, Hoa Linh Vy siết chặt đôi bàn tay trâng như phấn, dáng người yếu điệu kích động đến run lên, vừa vui vừa chấn động.

Ba ngày trước, cô ta cứu Trần Bát Hoang là vì cảm thấy anh là người Trái Đất nên rất khó khăn, hơn nữa, anh còn là bạn của Ưng Thanh Vũ.

Thế nhưng, Hoa Linh Vy không ngờ Trần Bát Hoang lại có tư chất yêu nghiệt như vậy!

Ba ngày, chỉ mới ba ngày mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK