Thoáng chốc, hai người cũng không quan tâm giờ đang là ban ngày và ớ bên ngoài, bắt đầu xé đồ nhau.
Bên cạnh dòng suối, mạch nước ngầm cuộn trào, con nước quay cuồng, trình diền một màn nóng bỏng hứng tình.
Giờ phút này, Trần Đức đang tìm hiểu học viện Thánh Phong từ Từ Phong.
Anh vừa đến Vân Tiêu Giới chưa lâu nên cũng không hiểu biết mấy về học viện Thánh Phong.
Thế nên, sau khi sắp xếp xong, anh bèn tìm Từ Phong, tự mình xuống bếp mời anh ta uống rượu ăn cơm, tìm hiếu một số quyền lợi của đệ tử ngoại viện trong học viện.
“Từ sư huynh, tôi muốn hỏi một chút, đệ tử ngoại viện chúng ta muốn mạnh lên thì trong học viện có thể cung cấp một số tài nguyên gì?”, đầu tiên, Trần Đức hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
Anh đến nơi này chỉ có một mục đích là trở nên mạnh hơn!
Trở thành Thần Vương!
Đương nhiên, nếu muốn tăng lên cánh giới thì với Trần Đức cũng không khó, chỉ cần anh muốn thì tăng lên mấy giai hay cả chục giai cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.
Thậm chí, chỉ cần có đủ tài nguyên, anh còn có thế đột phá đến cảnh giới cao hơn!
Nhưng tăng lên nhưthế có tác dụng sao?
Câu trả lời rất đơn giản, đó là vô dụng!
Nó thật sự chẳng có một chút tác dụng nào!
Cách tu luyện của anh khác với những võ giả bình thường khác, người thường thì dùng Kim Đan làm nền móng, tách biệt Kim Đan với thần thức ra!
Còn anh, lại không có Kim Đan!
Vì vậy, thực ra cảnh giới của anh cũng khác với người ta!
Dù có tăng lên cảnh giới thì có lẽ thực lực chân chính sẽ mạnh lên đấy, nhưng lại không bao nhiêu!
Giống như một sinh viên, dựa vào đủ loại quan hệ và lai lịch to lớn của mình lấy được văn bằng nghiên cứu sinh, tiến sĩ hay sau tiến sĩ. Nhưng vậy thì cậu ta có thể có học thức xứng với văn bằng của mình hay không?
Thế nên, cái Trần Đức muốn là tăng lên thực lực chân thật của mình. Thực lực kéo cảnh giới lên, chứ không phải là cảnh giới kéo thực lực lên!
“Có chứ, đệ tử ngoại viện chúng ta có 4 cách để tăng lên thực lực và cảnh giới”, Từ Phong rất nhiệt tình và hòa nhã.
“Đầu tiên là nghe giảng bài, giống như toàn bộ những học viện khác, học viện Thánh Phong có giáo viên giảng bài chia làm các chương trình học so, trung, cao cấp. Mỗi ngày, sẽ có trên trám giáo viên giáng bài. Các đệ tứ có thế lựa chọn chương trình học mà mình thích hay có tác dụng với mình”.
“Còn những cách khác?”, Trần Đức rót cho Từ Phong một ly rượu, lại đố đầy ly cho mình.
“Bát Hoang sư đệ, nghe nói cậu đánh bại Lương Vĩnh Thanh. Tôi cũng có nghe nói về tên đó, có thể đánh bại hắn thì thực ra với thực lực của cậu có thể tiến vào nội viện. Thế nên, tôi cảm thấy việc nghe giảng cũng không có tác dụng với cậu”.
Từ Phong nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Ngoài việc nghe giảng, còn có đi núi Thú bắt linh thú, có thế dựa vào linh thú bắt được đế đối lấy đan dược. Đây là cách thứ hai”.
“Cách thứ ba và thứ tư thì nguy hiếm hơn. Trong đó có một chỏ tên là núi Vạn Long. Nó là một cái long mạch của học viện Thánh Phong chúng ta”.
“Long mạch?”, Trần Đức cười hỏi: “Tu võ cũng có cách gọi long mạch hả?”
“Đương nhiên, cái gọi là long mạch thực ra là nơi có linh khí tụ tập nhiều nhất. Bát Hoang sư đệ, chác cậu cũng biết, nơi linh khí tụ tập từ năm này qua tháng nọ sẽ xuất hiện một số thứ đúng không?“