Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại trưởng lão Đệ Ngũ Chiến Trần trong mắt lóe lên tán thưởng: “Có thế tập trung lực sát thương của u Minh chiến ở trong chu vi mười dặm, thi triển toàn bộ, tôi thấy được sức mạnh khống chế của cậu ấy

với linh khí đã vô cùng tinh thuần”.

“Không tệ!”

Đệ Ngũ Nhạc Hoa cũng nói: “Trưởng tộc, chắt trai của ông tiền đồ tương lai vô lượng đó…”

“Đáng tiếc, trong tộc ta không có cường giả giống như Long Đằng và Tổ Hàn Hương”.

Dù Đệ Ngũ Vệ Đông nói như vậy, nhưng trong ánh mẳt vẫn tràn đầy tự hào.

Trong thế hệ trẻ, chỉ có đời sau của ỏng ta tiềm lực đủ nhất, dù là chắt trai, nhưng cũng khiến mặt mũi ông ta thêm sáng sủa.

“Vậy Trần Bát… hả?”

Đệ Ngũ Chiến Trần còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên hai tròng mắt đông cứng lại, nhìn chằm chằm phía dưới.

Hai người Đệ Ngũ Nhạc Hoa, Đệ Ngũ Vệ Đông đều giống như bị người ta tưới một đống xi măng, con ngươi khẽ nhúc nhích, gắt gao nhìn tình hình phía xa!

Ngay vào lúc bọn họ nói chuyện,

u Minh Trầm thi triển toàn lực.

Rơi xuống!

Nhưng,

Đối mặt với một trảm khủng khiếp cuồng bạo như vậy, Trần Bát Hoang vẵn chí dùng một tay!

Không,

Nói chính xác là hai ngón tay!

“Bụp!”

Một trận vang khó chịu, trường đao màu đen đang điên cuồng tàn phá về phía trước đột nhiên dừng lại!

Giống như ấn nút tạm ngừng, bị Trần Bát Hoang kẹp chặt ở ngón trỏ và ngón giữa!

Ngay sau đó,

Hai ngón tay của Trần Bát Hoang khẽ kéo về phía sau, lại thấy trường đao màu đen hoàn toàn không có bất kỳ trớ ngại nào, rời khỏi lòng bàn tay của Đệ Ngũ Khôn giống như nước chày mây trôi.

Không tới nửa giây, trường đao đã rơi vào tay Trần Đức,

Sau đó,

Anh không muốn lãng phí nhiều thời gian, thứ nên phơi bày cũng đã phơi bày rồi, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ không phải bị người ta khiêu chiến, mà bị người ta coi như khỉ để đùa giỡn.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Đệ Ngũ Vệ Đông, trực tiếp nói:

“Trướng tộc Đệ Ngũ, vãn bối tới đây chí vì một chuyện, khẩn cầu ông thả mẹ tôi là Đệ Ngũ Vân Yên từ trong hầm giam dưới vực sâu!”

Mọi người vân còn đắm chìm trong chấn động Trần Đức đoạt trường đao, đánh bại Đệ Ngũ Khôn, giọng nói chầm chậm của Trần Đức đã truyền khắp toàn bộ đại sảnh.

Anh tỏ ra rất tôn kính, giọng nói và thần thái mang theo vẻ cầu khẩn!

Lời nói của anh vừa dứt, trong cả đại điện lập tức rơi vào yên tĩnh hoàn toàn,

Đệ Ngũ Vân Yên? Là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK