Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Mã Lâm nói xong bèn gỡ từng vòng từng vòng xích sắt quấn quanh đai lưng xuống, vang lên leng keng.

Cùng lúc đó, gã giơ sợi roi trong tay lên rồi vung về phía Đạm Đài Nguyệt!

Nhưng bỗng dưng, đúng lúc này.

“Tư Mã Lâm, dù cô ta chỉ là vợ lẽ của cậu Thạch thì cũng không phải người mày có thể đụng vào, mày, chán sống hả?”, trong chiếc xe do hai con hạc đỏ kéo chợt vang lên một giọng nói.

Thoáng chốc, Tư Mã Lâm như bị sét đánh, cánh tay hơi chếch đi, sợi roi sắt kia lập tức thay đổi hướng đi, vung thẳng về phía gia tộc Đạm Đài.

“Chát!”

Sau một tiếng vang thanh thúy, sợi roi đã đập lên người một người em trai khác của Đạm Đài Nguyệt, cánh tay của cậu ta lập tức đứt lìa.

“Á!”, Đạm Đài Trần Vũ hét lên, ngã xuống đất run lẩy bẩy.

Chưa chờ cậu ta hét xong, sợi roi sắt kia bèn quấn lấy eo Đạm Đài Trần Vũ, dùng sức lôi về. Sau đó, cậu ta lập tức bị kéo từ trong đám người đến dưới chân Tư Mã Lâm.

Gã không thể đụng vào Đạm Đài Nguyệt thì lẽ nào cũng không thế đụng vào những người khác à?

“Đạm Đài Nguyệt, sợi dảy xích này của tôi được làm từ sắt nguyên chất, nên còn bén hơn cả đao kiếm. Chỉ cần một giây thôi là có thể cắt đứt cơ thể cậu ta làm đôi rồi”.

Tư Mã Lâm vừa nói tay vừa dùng sức, chí thấy sợi roi kia như một con mãng xà càng quần càng chặt. Quần áo bên hông Đạm Đài Trần Vũ thoáng chốc nát bươm, xích sắt dần siết chặt da thịt Đạm Đài Trần Vũ.

“Chị ơi! Cứu em với!”

Đạm Đài Trần Vũ đau đớn đến khóc ròng, hoảng sợ nhìn Đạm Đài Nguyệt.

“Nói, hay là không nói?”, Tư Mã Lâm hung hăng hỏi.

Gã nhất định phải biết thằng ôn kỉa là ai, hơn nữa còn phải giết chết hắn, không thì sau này gã sẽ chẳng còn mặt mũi nào trong Côn Luân Hư này nữa!

Đạm Đài Nguyệt khóc, tủi thân, đau khổ, tuyệt vọng. Suy cho cùng, cô ta chỉ là một người phụ nữ, nên có thế kiên cường đến mấy chứ?

Hai hàng nước mắt trào ra trong đôi mắt to tròn, lăn dài trên gò má rơi lên quần áo trông hết sức đáng thương.

Giữa người nhà và Trần Bát Hoang, cô ta nên chọn như thế nào đảy?

Nếu nói ra tên của Trần Bát Hoang thì anh chăc chắn phải chết.

Nhưng không nói thì em trai, thậm chí là người thân, ông nội và bố có khả năng sẽ chết!

Người đầu tiên là người cô ta yêu, người sau là người có công sinh thành và nuôi dưỡng, che chở cô ta.

Phải chọn lựa nhưthếnào đây?

“Ặc, á!”

Tiếng hét thảm thiết của Đạm Đài Trần Vũ lại vang lên, trên người không ngừng chảy máu, nhuộm đỏ xích sắt. Rõ ràng có thế thấy được, sợi xích kia đang dần siết chặt lên da thịt, thần kinh cậu ta!

“Dừng tay, đừng mà!”

Đạm Đài Nguyệt hoảng sợ vô thức hét lên.

Tư Mã Lâm hơi thả lỏng tay ra, dữ tợn cười, đôi con ngươi lóe lên vẻ tàn nhẫn, âm trầm nhìn chằm chằm Đạm Đài Nguyệt:

“Cho cô 3 giây cuối cùng, nếu không nói thì em trai ngoan của cô sẽ âm dương cách biệt với cô đó”.

Tư Mã Lâm vừa nói vừa giơ ba ngón tay lẽn, rồi gập lại từng ngón một:

“Ba!”

“Hai!”

Lồng ngực căng tròn của Đạm Đài Nguyệt không ngừng phập phồng, nước mắt lăn dài:

“Tôi, tôi nói…”

“Tốt lắm”, Tư Mã Lảm thả Đạm Đài Trần Vũ ra, cũng không phải gã giữ lời, mà là gã không muốn giết cái loại con kiến này, sợ bẩn tay mình.

“Vậy, giờ cô nói cho tôi biết xem rốt cuộc thì thằng ôn kia là ai!”

“Anh ấy là…’

“Đùng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK