Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thằng nhãi kia

“Hắn là ai, hình như… bị mê muội?”

Trấn Vân Tiêu chỉ là một trấn nhỏ nơi biẻn thùy của Đại Thiên Thế Giới, rất nhiều người không biết chuyện xảy ra ở Nam Hạ Châu, càng không biết tục danh của Trần Đức, nhưng vẳn có người tiến hành so tướng mạo của Trần Đức ờ trong không gian Đại Thiên.

Rất nhanh,

Tin tức của anh đã bại lộ trước ngoại giới.

Từng tu sĩ trợn tròn mắt, kinh hãi.

“Trần Đức, tự Bát Hoang, đang ở Nam Hạ Châu đánh một trận với cường giả cấp Tôn nhà họ Trần…”

“Người chết tẽn Trần Ai, đại trướng lão thế gia viễn cố nhà họ Trần!”

“Cái này cái này cái này cái này…”

Nhìn thân ảnh ở phía xa giữa không trung kia, vô số tu sĩ sững sờ, ai có thể ngờ, một trấn Vân Tiêu nho nhỏ lại có loại cường giả này giáng xuống? Điều quan trọng nhất chính là người đến từ Vân Tiêu Giới, bọn họ lại không biết?

Đặc biệt là mấy ngườỉ quản lý của trấn Vân Tiêu trố mẳt nhìn nhau.

‘Từ Vân Tiêu Giới đến Đại Thiẻn Thế Giới phải trải qua khảo hạch, hơn nữa sẽ đế lại thông tin, mọi người từng thấy người này chưa?”, cường giả mạnh nhất trấn Vân Tiêu hỏi.

“Chưa!”

“Tôi dám khẳng định, hắn chưa từng đến trấn Vân Tiêu”.

“Đúng vậy, 100% chưa từng tới”.

Mấy người quản lý đều lắc đầu, không có chút ấn tượng nào với Trần Đức, quả thực bọn họ không nghĩ ra rốt cuộc Trần Đức làm sao đi tới Đại Thiên Thế Giới, phải biết rằng điếm tiếp nối giữa Vân Tiêu Giới và Đại Thiên Thế Giới chỉ có một, cho dù là cường giả cấp bậc Đại Chí Tôn như Trần Ai cũng phải đến đây mới có thế tiến vào Vân Tiêu Giới, mà Trần Đức lại trực tiếp vượt qua trấn Vân Tiêu đến Đại Thiên Thế Giới?

‘Tên nhãi này đúng thật là biến thái!”

Trấn Vân Tiêu cách Trần Đức chưa tới năm trăm mét, trong hư không có một người phụ nữ đi ra, người phụ nữ rất đẹp, một vẻ đẹp lắng lơ mang theo khí tức quyến rũ, mắt như nước mùa thu, mât như nước, con ngươi sâu như giếng cổ, vừa nhìn liền có thể sa vào.

Trúc Mặc Uyên!

Ban đầu là nữ chủ trì buổi đấu giá của Hằng Thiên Các trên đảo Định Thiên, đi theo các chủ Tào Nam Thiên của Hằng Thiên Các, chỉ là sau khi Hằng Thiên Các xảy ra chuyện, cô ta đã hoàn toàn biến mất.

Lúc này,

Cô ta lại xuất hiện gần Trần Đức!

Hơn nữa,

Khoảng cách không quá năm trăm

mét!

Càng đáng sợ hơn, điếm mấu chốt chính là người mạnh nhưTrần Đức lúc này lại… lại không phát hiện ra cô ta?!

“Ngày đó mị thuật của tôi không thế khiến anh mê muội, hôm nay linh trí của anh đã mất hết, đế tiểu nữ thử chút, khạc khạc…” Trúc Mặc Uyẽn cười khẽ, vỏ cùng quyến rũ, đôi mắt thoáng qua từng đường ánh sáng, môi đỏ mọng hé mở: “Trần Bát Hoang, xem nơi này…”

Giọng rất nhỏ, nhưng dường như lại có một loại ma lực nào đó,

Trong nháy mắt,

Trần Đức gấp gáp dời ánh mắt đỏ ngầu về phía Trúc Mặc Uyên, giống như nhìn thấy con mồi, ánh mắt hung tàn, khát máu, gắt gỏng.

Nhưng,

Một giây kế tiếp,

Lại đột nhiên yên tĩnh, loại yên tĩnh này không phải do anh đã hồi phục thần trí, mà là… ừ… giống như cái xác biết đi, ánh mắt trớ nên trống rỗng vô thần.

“Thành công rồi sao?”, Trúc Mặc Uyên ngấng ra, giống như đang đánh giá tác phẩm nghệ thuật tự mình sáng tạo ra vậy, nhìn Trần Đức từ trên xuống dưới, trên mặt tràn đầy đắc ý: “Còn tưởng rằng tên nhãi này không thể bị tôi chinh phục chứ, nào… chàng trai nhò bé, đi theo chị…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK