Trần Bát Hoang chí dùng một quyền đã đánh hẳn bay đi?
Trong lòng tất cả mọi người nổi lên gió bão cấp mười, đúng là không thể chấp nhận!
“Hoang huynh, ha ha, cuối cùng anh cũng đến rồi, đánh chết hẳn đi, báo thù cho chị dâu!”, dưới võ
đài, trong đám người đệ tử ngoại viện, Từ Phong kích động hét lớn, mặt đò tía tai, cảm xúc sôi trào.
“Khái Lâm!”
“Anh Thường!”
Hai người Đồ Điền, Ưng Tuyệt Võ vội vàng xông lên trước, kiếm tra thương tích của Thường Khải Lảm, giúp hấn hồi phục.
ớ bên khác, Trần Đức nhìn thấy vết máu trên mặt Âu Dã Tư Linh, trong lòng liền trầm xuống: ‘Tư Linh, để em chịu ấm ức rồi”.
Nói xong, anh lấy ra một viên đan dược, đích thân bón cho cô:
“Bây giờ em chỉ cần đi xuống làm khán giả thôi, cứ giao ba tên này cho anh, ông xã… báo thù cho em!”
“ừm, ông xã, anh nhớ cẩn thận!”, đối diện với Trần Đức, Ảu Dã Tư Linh không còn lạnh lùng, mà có mấy phần dịu dàng của một cô gái: “Ba người bọn họ rất mạnh”.
“Yên tảm, không sao”.
Trần Đức đích thân đưa Âu Dã Tư Linh xuống võ đài, sau đó lại quay lên.
Cho đến lúc này, mọi người mới hoàn hồn, thực sự là Trần Bát Hoang, anh ta đến thật rồi!
Trước đó anh ta đã đi đâu?
Chẳng phải làm con rùa rụt cố rồi sao?
Theo bản năng, tất cả mọi người bắt đầu quan sát cảnh giới của anh.
‘Thần tôn mười giai?”
“Vãi, sao lại thế? Mới thần tôn mười giai?”
Sau khi nhìn ra tình hình cảnh giới của Trần Đức, tất cả mọi người, đặc biệt là đệ tử ngoại viện đều chắng còn gì đế nói, đây chính là Trần Bát Hoang trước đảy được thổi đến mức thần kỳ, ba chiêu đánh bại Nghiêm Hoa ư? Sao lại rác rưới như vậy?
Cảnh giới này làm sao làm được đến mức đánh lui Thường Khải Lâm chỉ bầng một đòn?
Chẳng lẽ là Thường Khải Lâm sơ suất?
Các đệ tử ngoại viện đều thấy kỳ quái, thần tôn mười giai chỉ nhiều hơn khoáng năm giai so với mấy ngày trước thôi.
Trong mấy ngày, năm giai, thực ra tốc độ như vậy cũng là không tệ, thậm chí có thế nói là thiên phú xuất sâc, nhưng rõ ràng không phù hợp với lời đồn về Trần Bát Hoang ở bên ngoài, và cả thế hiện trước đây của Trần Bát Hoang!
Bên trên, hai mươi mấy vị trướng lão, còn có năm viện trưởng cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Ngay cả Thường Khải Lâm cũng cảm thấy vừa nãy chỉ là sự cố bất ngờ, là hần không chú ý đến, xuất hiện cảm giác tự tin khó hiểu.