Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Tư lại nói giúp cho tên tạp chủng, rác rưởi, con kiến hôi này?

Chẳng lẽ cô ta đã quên chuyện tấn công ngực trước đó rồi à?

Người nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngoài vẻ không thể tin nổi ra, Mạc Ly Tiêu càng không vui, cực kỳ ghen tức!

Hiển nhiên Chu Tu cũng ngạc nhiên, quay đầu nhìn sang Hoa Linh Vy.

Không chỉ bọn họ, ngay cả Trần Đức cũng cảm thấy ngạc nhiên, kỳ lạ, bất ngờ, cô gái này, tại sao

đột nhiên nói giúp anh?

“Trần Đức, duyên phụ nữ của anh đúng là tốt đến mức khiến người ta ghen ghét” Linh Lung trêu trọc, cảm thán: “Chí vừa mới đến thành Thông Thiên đã có phụ nữ giúp anh rồi”.

Trần Đức đúng là rất có duyên với phụ nữ, ngay cả một cô gái như cô ta cũng không thể không ngưỡng mộ.

Vào thời khắc quan trọng, ‘cô Tư’ lại không so đo hiềm khích trước đó mà giúp anh, thực sự khiến người ta thấy bất ngờ.

“Được!”

Cùng lúc đó, Chu Tu thở một hơi nặng nề, nói: “Cô Tư đã đích thản ra mặt, thì tất nhiên Chu Tu tôi phải nể mặt rồi!”

Tuy Hoa Linh Vy che mặt, nhưng Chu Tu vẫn biết rất rõ thân phận thực sự của cô ta.

Với tư chất của cô ta, chắc chắn sẽ được thế lực lớn của Vản Tiêu Giới chọn, tiền đồ rộng mở.

Còn Chu Tu hân chỉ là một chấp sự tư pháp của Thông Thiên Các, nếu không nể mặt, thì kết cục của hân có thế sẽ rất thảm.

‘Chúng ta đi thôi!1

Nói xong, hân hạ lệnh dân theo bảy tám thuộc hạ quay người bỏ đi, không chút do dự.

Những người xung quanh lại bị kỉnh hãi lần nữa, Chu Tu là một trong chấp sự tư pháp tàn nhẫn nhất thành Thông Thiên, hân lại bỏ qua như vậy?

Tất cả các tu sĩ gần đó hoàn toàn rơi vào trạng thái mông lung khó hiểu, đồng thời, nô bộc chấp kiếm của Hoa Linh Vy nói:

“Cô chủ, không thể cứ thế mà tha cho hắn!”

“Tôi làm việc, cần một nô bộc chỉ dạy sao?”,

Hoa Linh Vy tỏ khí thế lạnh lùng, đõi mắt sáng lướt nhìn hắn một cái: ‘Tôi không cần người giám sát, để lại kiếm, anh về nhà đi”.

Nô bộc chấp kiếm kinh hãi, từ trong ánh mât của Hoa Linh Vy, hần cảm nhận được sát ý, lập tức rùng mình theo bản năng, sau đó, đặt kiếm trong tay xuống, ngoan ngoãn rời đi.

“Cô cũng về trước đi”, Hoa Linh Vy quay đầu, nói với nha hoàn bên cạnh: “Một mình tôi ở thành Thông Thiên là đủ rồi”.

Không có nô bộc chấp kiếm và nha hoàn bên

cạnh, thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì hết, loại người như Mạc Ly Tiêu cũng sẽ không có cơ hội xuất hiện bên cạnh cô ta.

Tất cả đều là nể mặt nô bộc và nha hoàn, nhưng hôm nay, hai người này lấy mạnh hiếp yếu, thực sự khiến cõ ta thấy thất vọng, ghê tởm.

“Vâng thưa cô, cô hãy chăm sóc tốt cho mình”, nha hoàn nào dám phản bác, cô ta đáp lại một tiếng rồi xoay người rờỉ đi.

Còn Mạc Ly Tiêu và bạn cùa hắn ta, từ đầu đến cuối Hoa Linh Vy cũng không thèm nhìn,

Đàn ông theo đuổi cô ta quá nhiều, loại tạp nham này căn bản không vào nổi mắt cô ta.

Còn không bâng tên nhãi địa cầu kia.

“Chúng tôi cũng đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK